Trên thân thể đứa nhỏ đều là dấu vết mà y lưu lại, gương mặt tinh xảo mỹ lệ, xinh đẹp đến không có gì có thể tả nổi... Đủ để khiến bất luận là người có tự chủ nào cũng đều sẽ trở thành một trò cười!
Hầu kết Đặng Cảnh Văn nhúc nhích một chút, đôi măt y sâu thẳm, đây chính là đứa nhỏ của y, đương nhiên cũng chỉ có thể thích mỗi mình y, cũng chỉ có thể bị một mình y chiếm giữ.
Đặng Cảnh Văn trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên nói: "Tôi hi vọng cậu có thể đổi thân phận khác mà ở lại bên cạnh tôi."
Đứa nhỏ hình như ý thức được điều gì đó, trong mắt lộ ra thần sắc kinh hoảng, cậu chỉ muốn làm con trai của y thôi! Cậu há miệng nói lời van xin: "Tiên sinh, tôi sẽ nghe lời, xin ngài đừng vứt bỏ tôi..." Cậu ôm lấy cổ Đặng Cảnh Văn, lần đầu tiên chủ động hôn y...
Đặng Cảnh Văn không phải là một người dễ dàng bị lay động, nhưng giờ khắc này nhìn thấy tròng mắt ướt nhẹp của đứa nhỏ, đáy lòng chẳng hiểu tại sao lại mềm nhũn, cho nên đây cũng là lần đầu tiên y không đối xử lãnh khốc với nó, trái lại còn nghĩ...
Có lẽ, y phải cho nó thêm một thời gian nữa để thích ứng.
【 đinh, mục Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 82】
..................
Ba ngày sau đó Tạ Hà cũng không hề rời khỏi căn phòng này, tới lúc Đặng Cảnh Văn rời đi, cũng không có nhắc lại chuyện công khai thân phận thật của cậu nữa, nhưng Tạ Hà biết đây chỉ là tạm thời, đối với một người như Đặng Cảnh Văn, có thể khiến y trì hoãn lại quyết định này đã là một chuyện rất khó khăn rồi, muốn y thay đổi hoàn toàn chủ ý luôn, độ hảo cảm hiện tại còn chưa đủ.
【444: em hoàn toàn không hiểu a, không phải sau khi công khai thân phận rồi thì ngài có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ với y sao? Chẳng lẽ xác định rõ mối quan hệ sẽ không có lợi với ngài à? +_+】
【 Tạ Hà: bảo bối, em phải biết rằng, nếu em đem quyền chủ động trong tình yêu đưa cho cái tên bạc tình Đặng Cảnh Văn kia, thì chờ đợi em chính là kết cục y mất hứng thú mới mẻ, sau đó đem em vứt đi. So với một món đồ chơi hay tiểu tình nhân có thể tuỳ tiện vứt đi, thì thân phận đứa con trai độc nhất vô nhị này hiển nhiên càng có lợi hơn. 】
【444: nếu như vậy. . . . . . Sao ngài còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ y làm chi? Nếu không phải hành vi ngày hôm đó của ngài, y cũng chẳng nghĩ tới việc phải công bố thân phận của ngài đâu. . . . . . 】
【 Tạ Hà: hai chuyện này hoàn toàn khác nhau : )】
【444: _(:зゝ∠)_】
【 Tạ Hà: ngay từ đầu khi y đuổi tôi đi, cũng không hề công bố thân phận thật của tôi, không phải là bởi vì y còn cảm tình với đứa con này, mà là y căn bản không cần tôi dùng cái thân phận gì để ở lại bên người y, đã là đồ chơi thì chỉ cần nghe lời là đủ rồi, cần gì mấy cái thân phận râu ria làm gì. Mà hiện tại y muốn công bố thân phận của tôi, chứng tỏ y đã bắt đầu để ý tới tôi dùng cái thân phận gì để ở lại bên cạnh y, để ý tới quan hệ của bọn tôi trong mắt của người ngoài là cái quan hệ gì... Đây không phải là một chuyện tốt sao, nó nói lên tôi ở trong mắt y không chỉ đơn giản là một món đồ chơi có cũng được không có cũng không sao, y chính là muốn càng nhiều hơn. 】
【 Tạ Hà: ngay khi một người đàn ông bắt đầu có yêu cầu đối với người trong lòng, cũng sẽ bắt đầu để ý tới quan hệ giữa người đó với mọi người xung quanh, từ hai điều trên có thể thấy y đã bắt đầu yêu thương tôi rồi a. 】
【444: độ hảo cảm đã lên tới 82, dựa theo lẽ thường mà nói, đích xác đã lọt vào phạm vi tình yêu rồi \(≧▽≦)/】
【 Tạ Hà: bảo bối, tình yêu không phải được tính như vậy. 】
【 Tạ Hà: mỗi người đối với tình yêu đều có một điểm giới hạn bất đồng, đối với Đặng Cảnh Văn mà nói, cái này cũng không thể coi là yêu, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như là nảy sinh tình cảm mà thôi, nhưng tôi sẽ biến cái này trở thành tình yêu đích thật. Trong trận chiến tình yêu này, quyền chủ động chỉ có thể nằm ở trong tay tôi, tôi sẽ khiến y không ngừng đòi lấy, không ngừng thất bại, đàn ông luôn suy sụp khi đắm chìm vào trong đó, càng không chiếm được lại càng muốn có được. Hơn nữa, gọi hai tiếng ba ba cũng có cảm giác lắm a : )】
【444: . . . . . . 】 Câu cuối cùng mà ngài nói mới là thật lòng đúng không? _(:зゝ∠)_
...........................
Bởi vì đây là lần đầu tiên Tạ Hà chủ động, đáy lòng tàn bạo của Đặng Cảnh Văn đều bị triệt để bộc phát, chơi có chút hăng, dẫn tới mấy ngày sau đó Tạ Hà đều không thể xuống giường.
Thế nhưng Tạ Hà cũng không có biểu hiện mất hứng hay mâu thuẫn, ngược lại càng ngoan ngoãn hơn so với trước đây, nhìn thấy Đặng Cảnh Văn trở về, liền cục cựa thân thể một chút, trên mặt tái nhợt nở nụ cười: "Ba ba, ba về rồi."
Ánh mắt Đặng Cảnh Văn hơi giật giật, thế nhưng y cũng không có sửa lại cách xưng hô này, mặc kệ nó có chói tai cách mấy, nhưng cách xưng hô này cũng chẳng phải quan trọng, cái quan trọng là... Trong lòng đứa nhỏ này phải ý thức được y không phải là ba của nó, một điểm này, cứ dựa vào uy hiếp và dằn vặt càng không có tác dụng.
Rõ ràng chỉ là một tên công tử bột không có cốt khí, không có tiết tháo cực kì ngu ngốc, nhưng lúc nó gọi tiếng ba, lại khó có thể làm người khác kiên trì được cố chấp, khiến Đặng Cảnh Văn đều không thể thờ ơ không động lòng.
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 84】
Đặng Cảnh Văn đi tới, đem đứa nhỏ bế lên, "Tôi mang cậu xuống ăn cơm."
Đứa nhỏ hạnh phúc vùi trong lòng ngực y, nói: "Ba ba, ba thật tốt."
Đặng Cảnh Văn ôm đứa nhỏ càng thêm chặt, trong ánh mắt có chút phức tạp, nụ cười của nó, ngữ khí của nó, có lúc đã khiến y còn sinh ra ảo giác, bản thân quả thật đã đối xử với nó rất tốt. Nhưng sự thật không phải là như vậy... Bản thân y chưa từng đối với nó dễ chịu, trước đây chưa từng thân thiết, hiện tại càng thêm vô tình tàn nhẫn, là cái gì... Đã khiến cho nó cảm thấy y đối với nó thật tốt? Đặng Cảnh Văn không hiểu.
Y để đứa nhỏ ngồi trên đùi mình, sau đó dùng muỗng đút cho nó ăn.
Đứa nhỏ từ đầu tới cuối đều ngoan ngoãn thuận theo, ánh mắt Đặng Cảnh Văn nhu hoà không ít, nhớ tới trước kia đứa nhỏ này đều rất bài xích thân cận với y ở trước mặt của người khác, coi như là ở nhà, ra cửa cũng không muốn y ôm, hiện tại lại nghe lời như vậy.
Xem ra chỉ có thể khiến nó sợ sệt, nó mới biết thế nào là phục tùng tuyệt đối.
Lại trôi qua mấy ngày, Tạ Hà gần như đã khôi phục lại hoàn toàn, cậu cũng không nhắc tới chuyện đi học nữa, càng không bước ra khỏi cửa nhà một bước, mỗi ngày cứ tựa như con cún ngồi xổm ở trước cửa chờ Đặng Cảnh Văn trở về, dáng dấp cẩn thận từng li từng tí kia, thật giống như sợ bản thân nó chỉ cần làm không tốt, hoặc nói, chỉ là một chút sai sót, liền bị vứt bỏ.
Bất luận là Đặng Cảnh Văn đưa ra cái yêu cầu gì, cậu đều sẽ phối hợp, còn không ngừng lặp lại con thích ba ba nhất.
Đặng Cảnh Văn thầm nghĩ đứa nhỏ này kỳ thật cũng chẳng dốt nát như y nghĩ, nó biết nên dùng cách nào để khiến y nhẹ dạ, không công khai thân phận của nó. Trên thực tế, có lẽ, có thể cũng có một chút tác dụng đấy.
Sáng ngày hôm sau Đặng Cảnh Văn liền đem Tạ Hà làm tới đi cũng không được hai chân bủn rủn, sau đó nói với cậu: "Cậu nên trở về trường học đi."
Tạ Hà lộ ra ánh mắt nghi hoặc, thấp thỏm nói: "Vì, vì sao..."
Khoé môi Đặng Cảnh Văn cong lên một cái, "Cậu không phải muốn học cho giỏi, để tôi không bị mất mặt hay sao?"
Tạ Hà thấy Đặng Cảnh Văn nhắc tới lần nói dối kia của mình, thân thể cứng đờ, cậu bỗng nhiên ôm chặt lấy eo Đặng Cảnh Văn, đầu thân mật cọ cọ trên lồng ngực y, "Ba ba, con chỉ muốn ở với ba, không muốn tới trường đâu."
A... Còn học được cách làm nũng nịu, Đặng Cảnh Văn cười nhạt, y đem đứa nhỏ từ trên giường bế lên, tự mình giúp nó mặc lại quần áo, sau đó mới nói: "Đừng sợ, chỉ là đi học thôi mà."
Tạ Hà nhìn y cầu xin: "Ba ba..."
Đặng Cảnh Văn không hề bị lay động, tự mình lái xe đưa cậu tới trường học.
Đặng Cảnh Văn nắm lấy cằm của Tạ Hà, hôn một cái lên khoé môi cậu, giọng nói lạnh nhạt, "Đi đi, tan học tôi sẽ tới đón cậu."
Đứa nhỏ nhất định phải hiểu rõ nó thuộc về ai, nhất định phải biết khi nó trêu hoa ghẹo nguyệt thì phải trả giá như thế nào. Nếu dám tái phạm, y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.
Tạ Hà biết một khi Đặng Cảnh Văn đã quyết định thì sẽ không có cách nào thay đổi, mặt không có chút máu bước xuống xe.
Tạ Hà chậm rì rì đi tới lớp học, cậu trực tiếp đi vào dãy ghế cuối cùng, sau đó nằm úp sấp lên bàn.
Không ít người chào hỏi cậu ở trên đường, cậu đều không thèm để ý, thật vất vả mới được thanh tĩnh một chút. Trước đó bị Đặng Cảnh Văn chơi đùa mấy ngày, lúc này cũng không còn sức lực đi đường, hơn nữa trong lòng cậu hiểu rõ, nếu biết sai mà còn dám tái phạm, thì khoảng cách từ hoa cúc chuyển thành hoa hướng dương thật sự không còn xa a!
Lúc hết tiết nữ sinh liền vậy quanh xung quanh cậu.
"Trác Trác, anh làm sao vậy? Sao lại không thèm để ý tới bọn em?"
"Tiểu Trác, sắc mặt anh thật không tốt, bị bệnh sao?"
Tạ Hà mím môi, một mặt buồn bực, "Tôi không sao, tránh ra hết đi!" Tuy rằng thái độ quá kém, nhưng âm thanh phát ra lại mang theo chút suy yếu khàn khàn, như động vật nhỏ xù lông, khiến người khác hoàn toàn không có cách nào giận nổi.
Các nữ sinh ngược lại càng quan tâm cậu hơn, dồn dập la hét nói muốn đưa Tạ Hà tới phòng y tế.
Tạ Hà trừng mắt: "Tôi nói là tôi không sao hết, mấy người có thấy phiền không hả!"
Nhâm Tuệ Tuệ ngồi ở hàng ghế trước vẫn luôn thờ ơ không động lòng, nhìn thấy dáng dấp kia của Tạ Hà, có chút không đành lòng, hiếm thấy mà đi tới, cũng khuyên nhủ: "Nếu thân thể không thoải mái thì cứ đi xem thử một chút đi."
Tạ Hà nhìn thấy người tới là Nhậm Tuệ Tuệ, đây là nữ thần mà Đặng Trác theo đuổi lâu nhất, hiện tại còn chủ động quan tâm cậu, theo lý thuyết mà nói cậu hẳn là nên thấy cảm động đi, hơn nữa bản