【 Tạ Hà: bảo bối, hiện tại em mới quýnh lên thì có phải đã quá muộn rồi hay không? Ba tháng trước Đặng Cảnh Văn đã tìm được con ruột của mình rồi. 】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: y nuôi tôi mười tám năm, vậy mà chỉ có 20 điểm hảo cảm, nói không cần tôi thì cũng không đúng, dù sao đối với một đứa con chưa từng xuất hiện ở trong cuộc sống của y, y sẽ để tâm tới nó sao? Nếu không phải vì muốn dùng nó để đả kích tôi, để tôi nhận rõ thân phận của chính mình, thì sợ rằng y cũng chẳng tính đưa đứa con ruột nhà mình trở về đâu. Nói cho cùng, đứa con này có tồn tại hay không, hoặc nói, sống hay chết cũng chẳng quan trọng, cho dù y không tìm được, cũng sẽ không có chọn đại một đứa khác mang về doạ tôi đâu. 】
【444: +_+】
【 Tạ Hà: mục đích của y chính là muốn tôi ý thức được, y không phải là ba ba của tôi. Ba ba là loại người càng thích một người, lại càng muốn dạy người đó trở thành người, em xem, trước đó y có thèm quản tôi đâu chứ, mỉm cười ~ ing 】
【444: . . . . . . 】 bỗng nhiên nó cảm thấy kí chủ đại đại cũng rất giống loại này nha. . . . . .
【 Tạ Hà: vừa khéo tôi cũng chính là cái loại người như vậy, tôi thiệt sự là rất yêu thích y, lại càng muốn dạy y làm người tốt, dạy y làm thế nào để xứng với cái danh là ba · ba · tốt, đây chính là nồi nào úp vung nấy đó : )】
444: ...Thôi thì cứ để hai tên cặn bã tự chém gϊếŧ lẫn nhau đi, nó chỉ là một cái hệ thống thuần khiến vô tội mà thôi _(:зゝ∠)_
Rạng sáng ngày hôm sau, đã có người tới dọn phòng của Đặng Trác, đem tất cả mọi thứ đều dời lại vào nhà kho ở phía sau hoa viên, kế đó liền nhanh chóng tu bổ lại căn phòng, cho dù Tạ Hà có khóc lóc om sòm ra sao thì cũng chẳng thể trì hoãn được điều diễn ra, cậu trơ mắt nhìn căn phòng của mình biến mất khỏi ngôi nhà này, thậm chí ngay cả một món đồ cũng không có lưu lại, tựa như một người đang sống sờ sờ lại bị xoá đi sạch sẽ vậy.
Lại trôi qua thêm mấy ngày, Đặng Cảnh Văn mang một thiếu niên xa lạ trở về nhà.
Mặt mày thiếu niên anh tuấn, đứng một mình thì không nhìn ra, nhưng khi đứng chung một chỗ với Đặng Cảnh Văn, dù là ai liếc mắt một cái cũng biết bọn họ mới là cha con thật sự. Có lẽ là vì từ nhỏ sống ở bên ngoài, đột nhiên được Đặng gia nhận về, biểu tình của thiếu niên rất cẩn thận, thoạt nhìn là kiểu ôn hoà đúng mực, so với Đặng Trác thì y chang như hai thái cực vậy.
Đặng Cảnh Văn làm lơ kinh hoảng cùng phẫn nộ trong mắt Tạ Hà, đem thiếu niên mang tới trước mặt cậu, bình thản nói: "Làm quen đi, đây là Bạch Hiểu Thuỵ, sau này cậu phải gọi nó là thiếu gia."
Hai tay Tạ Hà nắm chặt thành nắm đấm, cậu dùng ánh mắt hung ác mà trừng Bạch Hiểu Thuỵ một cái, không nói một lời liền đẩy cửa xông ra ngoài.
Bạch Hiểu Thuỵ thấp thỏm mà nhìn theo bóng lưng Tạ Hà rời đi, nhỏ giọng nói với Đặng Cảnh Văn: "Cha... Cậu ấy giận rồi thì phải?"
Đặng Cảnh Văn cười nhạt, cụp mắt nhìn hắn: "Không có gì, con không cần để ý cậu ấy, bảo quản gia đưa con lên lầu nghỉ ngơi đi."
Bạch Hiểu Thuỵ ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ được."
Đêm đó Tạ Hà không trở về, để thể hiện bản thân cực kì bi thương và không thể chấp nhận được sự thực này, cậu ở trong hoa viên ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, mũi liền bị nghẹt, hình như là bị cảm rồi.
【 Tạ Hà: chậc chậc, ba ba quả thật là lãnh khốc vô tình mà, nếu đây là kịch chiến tranh, tuyệt đối có thể diễn vai trùm cuối đó. 】
【444: vậy thì chắc chắn sẽ là một tên cực kì lãnh khốc cặn bã a! =_=#】
【 Tạ Hà: bất quá đứa con này của y, là một đứa nhỏ tốt có tâm địa thiện lương. 】
【444: (⊙o⊙) a! 】 mắt nhìn người của kí chủ đại đại luôn luôn tốt a!
【 Tạ Hà: một đứa nhỏ tốt như vậy, vậy mà bị y tìm về coi như đạo cụ mà dùng, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy đau lòng. Thở dài ~ ing】
【444: . . . . . . 】khẩu khí này, đừng nói là kí chủ đại đại coi trọng Bạch Hiểu Thuỵ nha? Nó sợ rồi đó. . . . . . _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: nghĩ tới bản thân phải bắt nạt đứa nhỏ này, lương tâm tôi đều cảm thấy cực kì áy náy đến không thôi : )】
444: em không hề cảm thấy ngài có thứ này, cảm ơn.
Bạch Hiểu Thuỵ bị sự xa hoa của Đặng gia làm cho hơi kinh sợ, một buổi tối đều trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau thức dậy ăn sáng, nghĩ lại nghĩ, rốt cuộc vẫn là quyết định đi tìm Đặng Trác.
Bạch Hiểu Thuỵ vốn có một gia đình nhỏ rất hạnh phúc, hai vợ chồng Bạch đều làm giáo sư còn rất ân ái, phẩm chất làm người lại cao, đối với đứa con trai duy nhất này cũng coi như là bảo bối mà cưng chiều, mặc dù gia đình không phải là phú quý, nhưng cũng là rất mỹ mãn và hạnh phúc. Chỉ không may, khi Bạch Hiểu Thuỵ mười hai tuổi, hai vợ chồng Bạch đều bỏ mình trong một tai nạn giao thông, để lại một mình hắn lẻ loi. Tài sản trong nhà liền bị đám thân thích chia năm xẻ bảy, mợ hắn nhận nuôi hắn, về sau liền bắt đầu một cuộc sống ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Lúc Bạch Hiểu Thuỵ còn nhỏ đã bắt đầu sống bằng chính đôi tay của mình rồi, cũng đã nếm qua không biết bao nhiêu là gian khổ, thật vất vả mới thi lên đại học, dọn ra ở riêng... Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản thân lại trở thành con trai của Đặng Cảnh Văn.
Cảm giác thật giống như từ một đứa cô nhi lẻ loi hiu quạnh, trong một đêm lại phát hiện bản thân là một vương tử tôn quý nhất, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng ngoại trừ mừng rỡ, Bạch Hiểu Thuỵ còn cảm thấy áp lực hơn rất nhiều, ở trong lòng hắn, hai vợ chồng giáo sư Bạch mới là cha mẹ hắn, là người cho hắn một tuổi thơ ấm áp, đối với Đặng Cảnh Văn, hắn chỉ cảm thấy sợ và hiếu kì, nghe nói Đặng Trác mới là con ruột của hai vợ chồng Bạch, tâm tình của hắn lại càng thêm phức tạp.
Từ góc độ nào đó, may mắn hiện tại của hắn là được xây dựng trên sự bất hạnh của Đặng Trác, Đặng Trác... Có thể chấp nhận hắn sao?
Trước khi tới Đặng gia, Bạch Hiểu Thuỵ đã nghĩ trong đầu rằng, nhất định phải ở chung thật tốt với Đặng Trác, ai có thể nghĩ tới Đặng Trác lại phản ứng dữ dội như vậy... Thật sự là khiến cho hắn càng thêm hổ thẹn.
Bạch Hiểu Thuỵ hỏi thăm người hầu, cuối cùng tìm được Tạ Hà ở đằng sau hoa viên.
Từ xa hắn đã nhìn thấy thân ảnh của Tạ Hà, cả người hắn đều run lên một cái, quả thật là... Một gương mặt thật hoàn mỹ, hoàn toàn kế thừa sự mỹ lệ của mẹ Bạch, nhưng lại nhiều hơn mấy phần diễm lệ, chói mắt tới khiến người khác đều không thể dời đi tầm mắt. Mũi của hắn không khỏi chua xót, hắn lại nhớ tới mẹ rồi...
Bạch Hiểu Thuỵ cưỡng ép bản thân mình lên tinh thần, đi tới bên cạnh Tạ Hà, chủ động nói: "Chào cậu."
Tạ Hà quay đầu lại nhìn hắn, thần sắc trong mắt lạnh lẽo, mím môi không nói gì.
Bạch Hiểu Thuỵ biết tâm tình hiện tại của cậu không tốt, cũng không ngại cậu như vậy, đi tới trước một bước, thấp thỏm nói, "Cậu... Hôm qua không thấy cậu trở về, cho nên tôi có hơi lo lắng một chút, chạy tới đây nhìn cậu xem sao, cậu ổn chứ?"
Tạ Hà bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo, âm thanh sắc bén, "Ai cần mày giả bộ chứ!"
Biểu tình của Bạch Hiểu Thuỵ có chút cứng ngắc, nhưng hắn vẫn giải thích: "Không phải như vậy... Tôi thật sự rất quan tâm cậu, tôi thật sự muốn làm bạn với cậu mà. Đúng