Hồi lâu, Bạch Hiểu Thuỵ mới ngừng khóc, hắn khịt mũi, nói với Tạ Hà: "Xin lỗi, để cậu chê cười rồi." Rõ ràng là muốn an ủi đối phương, kết quả Tạ Hà không có chuyện gì, còn mình thì khóc tới không ra bộ dạng gì. Chỉ cần nghĩ tới những gì mà Tạ Hà trải qua, trong lòng hắn lại nhịn không được mà khổ sở...
Tạ Hà bình tĩnh nhìn hắn, "Không sao, cảm ơn cậu."
Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết, ba mẹ của tôi là những người tốt như vậy, tuy rằng bọn họ không biết tôi, thậm chí cho tới lúc chết cũng không hề biết có một đứa con trai này, nhưng ít ra, tôi biết là được rồi... Chính là, nếu bọn họ có thể nhìn thấy tôi, nhất định cũng sẽ yêu thương tôi như vậy.
Sẽ yêu thương tôi như cách họ đã yêu thương cậu.
Tạ Hà đứng dậy, xoay người muốn rời đi, Bạch Hiểu Thuỵ vội vàng bắt lấy tay cậu, nói: "Cậu phải về phòng sao?"
Tạ Hà trầm mặc gật đầu.
Bạch Hiểu Thuỵ cắn răng, không chút nào muốn để Tạ Hà trở lại, không muốn cậu trở về căn phòng của Đặng Cảnh Văn... Cậu không nên bị đối xử tàn nhẫn như vậy! Bị chính người mình coi làm cha mà vô tình chiếm đoạt lấy... Lẻ loi ở căn phòng đó của y, nội tâm là có bao nhiêu tuyệt vọng? Cho nên, ngày hôm đó cậu ấy mới phản ứng kịch liệt với hắn như vậy đi...
Đáng tiếc bản thân hắn không có cách nào để giúp cậu, càng không có dũng khí để phản kháng Đặng Cảnh Văn, nhưng ít ra... Hắn còn có thể ở bên cạnh cậu, dẫn cậu ra ngoài giải sầu, không phải sao?
Bạch Hiểu Thuỵ nghĩ tới đây, nói: "Chúng ta ra ngoài chơi đi."
Tạ Hà mặt không cảm xúc nhìn hắn, không nói gì.
Bạch Hiểu Thuỵ còn nói: "Có chỗ này chơi rất vui, hồi còn bé ba đều dẫn tôi tới đây, tôi mang cậu tới đó chơi có được không?"
Trong mắt Tạ Hà rốt cuộc cũng xuất hiện một tia sáng, nhưng cậu vẫn không tỏ thái độ, hình như là có chút do dự.
Bạch Hiểu Thuỵ chú ý tới ánh sáng loé lên rồi lại vụt tắt ở trong mắt Tạ Hà, trực tiếp kéo tay Tạ Hà hướng ra ngoài, cười nói: "Đi chơi với tôi đi! Mỗi ngày ở trong nhà cũng sắp ngộp tới mốc meo rồi!"
Tạ Hà cứ như vậy liền bị lôi ra bên ngoài, hai vị thiếu gia cùng nhau ra ngoài, cũng không có ai dám ngăn lại, nhanh chóng sắp xếp tài xế và vệ sĩ đi theo họ.
Đã nhiều năm như vậy, khu giải trí kia cũng đã có chút cũ, chỉ là miễn cưỡng mới đi vào hoạt động, trong khuông viên cực kì thưa thớt, chỉ có một ít phụ huynh mang theo vài đứa nhỏ tới đây chơi, đa số đều là những người có nhà ở gần đó, vì thuận tiện nên mới tới nơi này.
Thế nhưng Bạch Hiểu Thuỵ lại rất đỗi cao hứng, dọc đường đi hắn đều nắm bàn tay của Tạ Hà, vừa đi vừa nói: "Cậu thấy cái vòng xoay kia không, khi còn bé tôi thích nhất là cái này, ba bị tôi nhõng nhẽo rốt cuộc vẫn là dẫn tôi đi chơi cái này, ha ha... Còn có cái kia nữa, trước đó có một cửa hàng nhỏ bán kẹo bông, khi còn bé tôi rất thích ăn, mẹ sẽ mua rồi đứng đó chờ hai cha con tôi chơi xong... Nơi đó rồi nơi đó nữa..."
Từng ngóc ngách nhỏ, đều cất giấu quá nhiều hồi ức.
Tạ Hà nghe rất tập trung, đến cuối cùng, lại tựa như rơi vào bên trong khung cảnh đó. Cậu bình tĩnh mà nhìn Bạch Hiểu Thuỵ, bỗng nhiên rất ghen tỵ với hắn, rất đố kị hắn.
Nếu như... Vừa mới bắt đầu không có sai lầm kia thì tốt rồi, như vậy, người hưởng thụ hết tất cả những thứ kia có khi nào là cậu không? Nếu như có thể nắm giữ một khắc tình thân như vậy, cho dù bắt cậu phải trả giá như thế nào cậu cũng nguyện ý.
Chỉ tiếc thời gian không thể lấy lại được, người chết cũng không thể sống lại.
Hai người đi có hơi nhanh, vệ sĩ đi đằng sau cũng không có dám đi gần quấy nhiễu họ, hơi tuột lại ở phía sau mấy mét, hơn nữa cũng không có chuyện gì xảy ra, cho nên cũng hơi lơ là một chút.
Bởi vậy ngay khi Tạ Hà và Bạch Hiểu Thuỵ vừa từ vòng xoay ngựa gỗ đi ra liền bị hai người đàn ông khống chế, những người kia hoàn toàn không kịp phản ứng! Người đàn ông che mặt dùng dao găm để ở cổ Tạ Hà, lớn tiếng quát: "Đừng tới đây!" Sau đó nhanh chóng cùng một tên khác ở đối diện, gật đầu ra hiệu.
Bạch Hiểu Thuỵ sinh ra ở gia đình bình thường, xưa nay chưa từng gặp qua chuyện như vậy, bị người đàn ông còn lại chỉa súng vào mình, doạ cho sắc mặt đều tái nhợt: "Các anh, các anh là ai..."
Người đàn ông căn bản không để ý tới hắn, thấp giọng nói một câu: "Mang Đặng Trác đi, nhanh một chút!"
Tạ Hà rất nhanh liền bị lôi lên một chiếc xe, vệ sĩ ở phía sau cũng theo sát không rời! Mắt thấy có người ở phía sau đuổi theo, người đàn ông run rẩy ném Bạch Hiểu Thuỵ từ trên xe xuống! Người đuổi theo sợ Bạch Hiểu Thuỵ bị thương tổn, phải dừng lại để kiểm tra hắn, chờ bọn họ muốn đuổi theo lần nữa đã không còn kịp nữa rồi.
................................
Bọn cướp đem xe lái vào trong nội thành, sau đó dừng lại ở dưới hầm đỗ xe của một toà nhà nào đó. Mấy người đó đem áo khoác và mặt nạ tháo xuống, ung dung hoà nhập vào dòng người, dễ dàng mang Tạ Hà vào một nhà trọ, không ai nghĩ tới, thật ra bọn chúng vẫn luôn ẩn núp ở trong thành phố náo nhiệt này.
Tạ Hà bị người cột vào trên ghế, cả người chật vật, bất quá ngoại trừ lúc đầu còn hoảng loạn, hiện tại đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Một lát sau, Triệu Lĩnh từ bên ngoài đi vào, ống tay phải của gã trống rỗng, thần sắc nham hiểm, lạnh lùng nhìn Tạ Hà, nói: "Đặng thiếu, đã lâu không gặp rồi nhỉ."
Tạ Hà nhìn gã, hơi nhướng mày, "Là mày."
Trên tay Triệu Lĩnh cầm một con dao sắc bén, nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên mặt Tạ Hà, cười lạnh nói: "Ngạc nhiên chưa?"
Tạ Hà mím môi không nói gì.
Triệu Lĩnh ha ha hai tiếng: "Chắc mày không nghĩ tới sẽ rơi vào tay của tao đi? Yên tâm, lần này tao nhất định sẽ chăm sóc cho mày thật tốt, Đặng Cảnh Văn phế một cánh tay của tao, hôm nay tao liền chặt hết tứ chi của mày gửi cho y, mày nói xem, lúc đó mặt của y có dễ nhìn hay không hửm?"
Sắc mặt Tạ Hà tái nhợt, trong mắt rốt cuộc cũng hiện lên thần sắc sợ hãi.
Ngay lúc này bỗng nhiên có một người trung niên đi tới, gã dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Hà nói: "Đây chính là thằng con của Đặng Cảnh Văn sao?"
Triệu Lĩnh cười, "Đúng, thưa ba."
Triệu Hoành liếc Tạ Hà một cái, "Cậu đừng có trách bọn tôi, muốn trách thì trách Đặng Cảnh Văn làm bậy quá nhiều. Chờ bọn tôi lấy được tiền chuộc, liền cho cậu được thoải mái."
Tạ Hà hoảng rồi, cả người cứng nhắc, cậu kiên trì nói: "Mấy người bắt nhầm người rồi, tôi không phải con của Đặng Cảnh Văn... Ông ta sẽ không bỏ ra tiền chuộc vì tôi đâu... Mấy người gϊếŧ tôi cũng vô dụng thôi!"
Triệu Lĩnh sửng sốt một chút, lập tức cười tới ngả tới ngả lui, "Không ngờ Đặng thiếu cũng vui tính như vậy nha! Làm sao trước đây tao không phát hiện mày hài hước như thế chứ!"
Tạ Hà nhìn gã, cắn môi: "Tôi nói thật đó."
"Tao thì thấy mày muốn ăn đòn thì có." Triệu Lĩnh tiến tới đạp ghế một cái, hung hăng đá vào bụng Tạ Hà, Tạ Hà nhất thời phát ra một tiếng gào đau đớn!
Triệu Hoành hơi nhướng mày, kéo Triệu Lĩnh lại, trầm giọng nói: "Đừng giỡn nữa, chẳng mấy chốc nữa Đặng Cảnh Văn sẽ tìm tới đây, đừng có mà lãng phí thời gian!" Nói xong gã liền lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Đặng Cảnh Văn một cú điện thoại.
Nhưng điện thoại vang lên một hồi lâu cũng chẳng có ai tiếp nhận, trong mắt Triệu Hoành lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Không phải mọi người đều nói Đặng Cảnh Văn rất nâng niu thằng con trai mình sao? Theo lý thuyết y hẳn là đã nhận được tin tức rồi đi, tại sao lại không nhận điện thoại?"
Triệu Lĩnh không xác định nói: "Có khi nào là không thấy không?"
Triệu Hoành thầm nghĩ không thể nào, bước đầu tiên đã không giống như dự đoán của gã, điều này khiến lòng hắn sinh ra một dự cảm không tốt.
Tạ Hà nằm trên đất, đau tới mặt đều trắng bệch, chuông điện thoại lại một tiếng vang lên... Đem hi vọng của cậu từng chút đánh tới nát bấy. Tuy rằng cậu đã sớm biết Đặng Cảnh Văn không để ý tới mình, chỉ coi cậu là một món đồ chơi, thế nhưng tại khoảng khắc sống còn này... Mới biết bản thân có bao nhiêu tuyệt vọng...
Càng leo cao lại càng té đau, trái tim cũng dần rét lạnh theo.
Cú điện thoại đầu tiên không có ai nhận, Tạ Hà cuối cùng không nhịn được mà cười ha hả, cười đến nước mắt cũng chảy ra, cậu tựa như bị thần kinh mà nhìn Triệu Lĩnh: "Đã nói tôi không phải là con của ông ta rồi! Ông ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của tôi! Ha ha ha ha... Mấy người thật ngốc... Ông ta căn bản sẽ không quản tới sống chết của tôi!"
Một cú điện thoại kia khiến cho Triệu Lĩnh tự cho rằng nắm chắc phần thắng cũng trở nên cực kì buồn bực! Gặp Tạ Hà nói như vậy càng khiến hắn triệt để bị chọc giận, gã lại đạp Tạ Hà thêm mấy cái!
Sắc mặt Triệu Hoành thâm trầm, không hề cảm xúc mà nhìn một màn này, sau đó lại tiếp tục gọi thêm một cuộc nữa.
Lần này điện thoại vang lên cũng thật lâu, nhưng rốt cuộc cũng có người tiếp nhận!
"Alô." Bên kia truyền tới thanh âm bình tĩnh đạm mạc của Đặng Cảnh Văn.
Triệu Hoành trầm giọng nói: "Đặng tổng, con của ông đang ở trong tay tôi, mà hình như ông lại chẳng lo lắng chút nào nhỉ."
Bên kia chỉ dừng lại một giây đồng hồ, sau đó lại vang lên một tiếng cười khẽ: "Ông là nói Đặng Trác sao?"
Triệu Hoành nói: "Đúng thế."
Bên trong điện thoại thật lâu cũng không có người lên tiếng đáp lại, ngay tại lúc Triệu Hoành sắp mất kiên nhẫn, thanh âm của Đặng Cảnh Văn mới nhàn nhạt truyền tới: "Nó không phải con của tôi."
Câu nói này tựa như sét đánh giữa trời quang mà đập thẳng vào mãng nhĩ của Triệu Hoành và Triệu Lĩnh!
Biểu tình Triệu Hoành nhất thời thay đổi! Thanh âm vốn còn đang trầm ồn cũng xuất hiện một tia gợn sóng, nhưng gã vẫn bình tĩnh hơn Triệu Lĩnh rất nhiều, nỗ lực cười nói: "Đặng tổng đang nói đùa cái gì vậy, tuy rằng tôi rất muốn mượn Đặng tổng một chút tiền, nhưng ông cũng không cần vì chút tiền này mà ngay cả con mình cũng không nhận chứ!"
Đặng Cảnh Văn bình tĩnh nói: "Tất cả mọi người đều biết, con người tôi chưa bao giờ nói đùa cả. Nếu hôm nay ông đã gọi điện tới, thì sẵn tôi cũng thông báo cho ông một tiếng luôn, con trai tôi là một người khác, sắp tới tôi sẽ công bố chính thức nó với người bên ngoài. Đặng Trác chẳng qua là một cái sai lầm mà thôi, bất quá tôi cũng rất yêu thích nó, các người thả nó ra, thì tôi cũng sẽ không tính toán gì với các người nữa, nếu không thì... Các người tự lo lấy đi!" Nói xong y liền cúp điện thoại, thanh tâm tút tút tựa như một bạt tai giáng xuống mặt cha con Triệu Hoành!
Từ đầu tới cuối Đặng Cảnh Văn đều không hỏi qua tình hình của Đặng Trác như thế nào, rốt cuộc là còn sống hay đã chết.
Triệu Hoành rốt cuộc cũng rối rồi! Gã lại gọi một cú điện thoại nữa! Thế nhưng bên kia lại trực tiếp cúp luôn không nhận! Hiển nhiên không muốn cùng gã cò kè mặc cả! Triệu Hoành đem điện thoại ném bụp xuống đất! Tức giận tới nổ phổi, quát: "Chuyện này không thể nào! Chuyện này không thể nào!"
Bởi vì điện thoại vẫn luôn để ở chế độ loa ngoài, từng câu từng chữ của Đặng Cảnh Văn đều rơi vào tai của Tạ Hà, trong mắt cậu triệt để tĩnh mịch, trong con ngươi đen láy phảng phất như không còn ánh sáng nữa.
Đúng, đây chính là người đàn ông mà cậu vẫn một lòng coi là ba, rốt cuộc cậu không còn ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với y nữa rồi.
Kỳ thật như vậy mới là tốt, đáng lẽ cậu nên sớm nhận rõ thực tế này.
Biểu tình Tạ Hà bỗng nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười mỉm, nói với Triệu Hoành: "Đã nói tôi không phải là con của ông ta, vậy mà các người cứ một mực không chịu tin."
【444: oa oa, em không nhịn nổi nữa, em thật muốn khóc quá đi /(ㄒoㄒ)/~~ làm sao lại có người như vậy chớ! Em không thể tin được con số 90 này a ! 】
【 Tạ Hà: . . . . . . 】
【444: hu hu hu hu mục tiêu công lược lần này thật xấu xa! /(ㄒoㄒ)/~~】
【 Tạ Hà: bảo bối, sau này em có khóc thì nói trước một tiếng với tôi có được không? Vừa rồi mém chút nữa là em đem biểu tình của tôi phá hỏng rồi đó : )】
【444: nhưng mà em nhịn không có nổi nữa hu hu! QAQ】
【 Tạ Hà: thân ái à, nhìn sự việc không thể chỉ nhìn ở bên ngoài, Đặng Cảnh Văn nói sảng khoái như vậy, nhưng nội tâm của y lại bị dày dò tới đau thắt nha. Hai cha con Triệu Hoành hận y tới thấu xương như vậy, nếu tôi là con ruột của y, bảo đảm bọn họ sẽ không có khả năng thả tôi đi, bọn họ không chỉ muốn tiền chuộc mà còn muốn Đặng Cảnh Văn phải đau khổ, sau khi lấy được tiền rồi chuyện đầu tiên làm chính là lấy cái mạng nhỏ này của tôi! Nhưng nếu tôi không phải là con y, bọn họ lại có một con đường sống khác, tuy rằng lấy hận ý mà Triệu Lĩnh đối với tôi nhất định sẽ cho tôi nếm một chút khổ sở, nhưng hắn cũng sẽ chẳng dám lấy mạng của tôi, chỉ cần dày vò tôi tới mức sống không bằng chết là được rồi. Hơn nữa biểu hiện không thèm để tâm hời hợt cho qua này của Đặng Cảnh Văn, sẽ khiến cho tâm của họ càng thêm bị rối loạn, cuối cùng sẽ không còn rảnh mà quản tôi nữa. 】
【 Tạ Hà: dưới tình huống như vậy, mà lại hành động vội vã theo cảm tính, đem quyền chủ động cùng nhược điểm của mình giao cho kẻ thù muốn dồn mình vào chỗ chết, mới là hành vi ngu xuẩn nhất. Nếu tôi là Đặng Cảnh Văn, cũng sẽ lựa chọn giống như y, trước tiên khiến cho Triệu Hoành loạn xì ngầu đã, sau đó lại nhân cơ hội mà cứu người đi, đây là cách có thể bảo đảm tuyệt đối cho tính mạng của tôi. Đặng Cảnh Văn ngoài miệng thì nói mặc kệ không quản, nhưng hiện tại nói không chừng đã gấp tới xách quần lên chạy rồi, mỉm cười ~ ing 】
【444: . . . . . . 】 thật không dám tưởng tượng Đặng Cảnh Văn xách quần lên chạy là cái cảnh tượng gì . . . .
【 Tạ Hà: bất quá thực đáng tiếc. . . . . . 】
【444: ? 】
【 Tạ Hà: một đứa nhỏ khờ dại ngây thơ như tôi, lại không thể lý giải được dụng tâm khổ sở của ba ba a. 】
【 Tạ Hà: thiệt là đau lòng : )】
【444: . . . . . . 】 nước mắt của nó bỗng nhiên không chảy ra được nữa . . . . . . _(:зゝ∠)_
.......................
Triệu Hoành ném bể điện thoại rồi, thần sắc thâm trầm, qua một hồi lâu, mới lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Triệu Lĩnh thấp thỏm đi tới hỏi: "Ba, Đặng Cảnh Văn có phải là lừa chúng ta không? Làm sao Đặng Trác có thể không phải là con của y được chứ?"
Triệu Hoành trầm ngâm một hồi, mới lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không biết."
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Triệu Lĩnh triệt để hoảng