Đặng Cảnh Văn nắm thật chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh tới thấu xương, bất kể là tên nào dám cướp đoạt đứa nhỏ của y, y nhất định sẽ không bỏ qua!
Bất quá chuyện này không cần phải để cho đứa nhỏ biết tới.
Ninh Kỳ cũng không biết hành động của mình trong khoảng thời gian này đều rơi vào trong mắt của Đặng Cảnh Văn, hắn nhận lấy dù từ trong tay đứa nhỏ, trong lòng đều ngọt ngào, hắn có thể cảm nhận được gần đây đứa nhỏ đang mở lòng với hắn hơn, hắn nghĩ rồi, chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp, liền mang đứa nhỏ rời khỏi thành phố này, đi tới một nơi mà không ai biết họ cả, bắt đầu sống một cuộc sống mới.
Hắn sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, để cuộc sống của đứa nhỏ không cần phải ưu lo nữa.
Ninh Kỳ mang theo suy nghĩ tốt đẹp này mà tạm biệt đứa nhỏ, cầm dù đi vào trong màn mưa.
Tạ Hà mỉm cười chăm chú dõi theo bóng lưng của hắn, qua một hồi lâu mới trở về cửa tiệm.
【 Tạ Hà: học trưởng thật sự là một người tốt, đáng tiếc lại quá xui xẻo . 】
【444: đó là do ngài hãm hại người ta quá tốt đó (^o^)/~】
【 Tạ Hà: quá khen quá khen. 】
【444: . . . . . . 】 nó không phải là đang nói móc kí chủ đại đại à, chẳng lẽ nó nói uyển chuyển quá nên kí chủ đại đại không có nghe ra sao? Có lẽ là như vậy đi? _(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: vừa rồi tôi đã cài một cái camera vào người Ninh Kỳ , có tin gì thì cứ nói cho tôi, tôi phải về nhà ngủ bù một giấc cái đã : )】
【444: . . . . . . Dạ. 】
..........................
Ninh Kỳ muốn mang Đặng Trác rời đi, cũng không phải là đột nhiên nổi hứng lên, mà là đã trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, tuy rằng Đặng Trác nói Đặng Cảnh Văn không có hứng thú gì với nó, nhưng trong lòng Ninh Kỳ vẫn luôn có một chút bất an, sống ở dưới mí mắt của Đặng Cảnh Văn, chẳng khác nào là một cái mầm hoạ cả... Hơn nữa cha của hắn cũng sẽ không cho phép hắn và Đặng Trác ở bên nhau, nếu muốn đứa nhỏ bình an trải qua một đời, rời khỏi nơi này là lựa chọn dĩ nhiên, hắn nghĩ tốt nhất vẫn là nên xuất ngoại.
Đã có mục tiêu, cho nên trước đó phải chuẩn bị xong hết tất thảy, Ninh Kỳ không cảm xúc mà đem phần lớn tài sản của mình đổi thành tiền mặt và gửi vào ngân hàng bên nước ngoài, đồng thời lén lút giải quyết luôn hộ chiếu của hai người, chỉ chờ cho đứa nhỏ gật đầu liền dẫn nó rời đi.
Trên đường về, hắn liền đi làm những chuyện này, lúc về nhà thì cũng đã muộn lắm rồi.
Tạ Hà trở về phòng ngủ một giấc, chưa gì đã bị 444 đánh thức.
【444: kí chủ đại đại! Đặng Cảnh Văn tới nhà Ninh Kỳ rồi, còn trói hắn lại nữa ! 】
【 Tạ Hà: tốt, tôi liền tới đây. 】
【444: nhưng ngài tính lấy lý do gì tới nhà người ta chớ? +_+】
【 Tạ Hà: bảo bối, sao em lại suy nghĩ tiêu cực như vậy hả? Lý do thì em muốn bao nhiêu mà chẳng có, chờ tôi tới đó, Đặng Cảnh Văn tự nhiên sẽ giúp tôi não bổ ra một cái lý do thôi. Nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà trai, ha hả... Hỏi thế gian còn có chuyện gì bi thương và bất đắc dĩ hơn chuyện này, sau đó y sẽ tự tưởng tượng ra một cảnh tượng để ngược mình. 】
【 Tạ Hà: bất kể là nam hay nữ đi nữa, một khi suy nghĩ đã bị tình yêu chi phối, thì rất thích nghĩ miên man lắm nha : )】
【444: . . . . . . 】
Tạ Hà đi tới nhà của Ninh Kỳ trước, ngựa quen đường cũ rất nhanh đã tới nơi, lúc tới trước cửa liền phát hiện tay nắm cửa bị phá hỏng, cửa khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền ra.
Cậu vừa mới bước vào, đã bị một người đá một cái vào đầu gối, liền ngã nhào về phía trước! Một cái tay lập tức từ phía sau cậu bưng kín miệng cậu lại!
Tạ Hà bị người ở phía sau khống chế, lại nhìn một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở trước mặt, không khỏi lộ ra thần sắc kinh hoảng, cậu liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, đây chính là vệ sĩ của Đặng Cảnh Văn!
Vệ sĩ của Đặng Cảnh Văn cũng nhận ra Tạ Hà, bị doạ cho một thân đều là mồ hôi lạnh, không ngờ người gã đá lúc nãy lại là Đặng Trác! Đặng tiên sinh mà biết liệu có lấy mạng gã hay không? Gã vội vã muốn buông tay ra, nhưng nhớ tới người đang ở bên trong thư phòng, lại sợ Đặng Trác kêu to, nhất thời tiến cũng không được mà lui cũng không xong!
Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, một người rất nhanh liền tiến vào thư phòng.
Sau đó Tạ Hà liền thấy Đặng Cảnh Văn từ trong thư phòng của Ninh Kỳ đi ra, cậu tựa như không hiểu tại sao lại gặp được Đặng Cảnh Văn ở đây, nhưng ngay lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, toàn thân liền bị doạ cho vã mồ hôi, đáy mắt đều ẩn chứa phẫn nộ.
Hận ý của đứa nhỏ cùng với ánh mắt sợ hãi của đứa nhỏ đan xen vào nhau, tựa như một lưỡi dao sắc bén thẳng tắp cắm vào tim Đặng Cảnh Văn, y nhớ tới lúc nãy tìm được hộ chiếu cùng tiền mặt ở bên trong phòng ngủ của Ninh Kỳ, không nghĩ tới Ninh Kỳ lại muốn mang theo đứa nhỏ trốn ra nước ngoài!
Hơn nữa vì sao đứa nhỏ lại xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm? Nếu hôm nay y không tới, có phải bọn họ đã lén lút rời đi rồi hay không?
Không được... Tuyệt đối không cho phép!
Đặng Cảnh Văn cưỡng ép đố kỵ đang cuồn cuộn ở bên trong lồng ngực, ánh mắt phức tạp nói: "Buông ra." Đây là mệnh lệnh cho vệ sĩ.
Vệ sĩ sớm đã không muốn cầm củ khoai lang bỏng tay này, nhanh chóng lùi về phía sau một bước. Tạ Hà không còn bị khống chế nữa, thiếu chút nữa còn ngã ra sàn nhà, cậu vất vả từ dưới đất bò dậy, thân thể yếu ớt có hơi lảo đảo một chút, cắn răng hỏi, "Ông... Sao ông lại ở đây..."
Đặng Cảnh Văn hít một hơi thật sâu, thanh âm trầm thấp, "Còn cậu, vì sao lại ở đây?"
Tạ Hà không đáp, chỉ là dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn y.
Đặng Cảnh Văn nắm chặt tay lại, âm thanh cực kì ngột ngạt, y nói, "Em tới để tìm Ninh Kỳ."
Câu nói này không phải là nghi vấn, mà là tường thuật lại, trên thực tế cũng chẳng cần y phải hỏi làm gì... Đứa nhỏ xuất hiện ở đây, ngoài trừ tới tìm Ninh Kỳ còn có thể vì cái gì nữa chứ? Không ngờ y lại đi hỏi một câu hỏi thừa thải đến như vậy...
Có lẽ vì tận sâu dưới đáy lòng không muốn thừa nhận đáp án này, cho nên mới ôm một chút hi vọng buồn cười mà xa vời như thế.
Nghe tới tên Ninh Kỳ, trong mắt Tạ Hà lộ ra thần sắc lo lắng, tuy rằng cậu sợ sệt Đặng Cảnh Văn, nhưng vẫn cố gắng tìm lấy dũng khí mà nói: "Học trưởng đâu rồi? Ông đã làm gì anh ấy?!"
Ánh mắt Đặng Cảnh Văn u ám nhìn đứa nhỏ, "Em không nên tới đây."
Không nên phá vỡ hết những thứ này, không nên cố gắng rời đi với tên đàn ông khác, không nên... Mặt Đặng Cảnh Văn căng ra, y gần như là dùng hết khí lực, mới có thể duy trì một chút bình tĩnh còn sót lại ở bên ngoài.
Tạ Hà nhìn biểu tình âm trầm của Đặng Cảnh Văn, bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không tốt, cũng mặc kệ hết tất thảy! Cất bước đi về phía thư phòng đằng sau lưng của Đặng Cảnh Văn, không có ai dám ngăn cản cậu, Đặng Cảnh Văn chỉ đứng im ở đó, nhìn đứa nhỏ lướt qua mình... Yên tĩnh tựa như một pho tượng.
Tạ Hà đi vào liền thấy Ninh Kỳ đang nằm trên mặt đất, hai bàn tay bị trói ở phía sau, miệng bị dán chặt lại, quần áo bẩn cực kì, rõ ràng là dấu vết bị đánh đập qua. Viền mắt Tạ Hà nhất thời đỏ lên, run rẩy đem băng dính ngoài miệng Ninh Kỳ gỡ ra, âm thanh nghẹn ngào: "Học trưởng..."
Ninh Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười với cậu, "Anh không sao."
Tạ Hà cắn môi, thương tổn nặng như vậy làm sao có thể không sao được chứ... Hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm, đốt ngón tay cũng trắng bệch, đột nhiên đứng phắt dậy!
Tạ Hà xoay người lại đi từng bước tới trước mặt Đặng Cảnh Văn, mạnh mẽ ngẩng cao cổ lên, dùng ánh mắt đỏ bừng của mình gắt gao nhìn y, giọng nói đều khàn đặc: "Là bởi vì tôi có đúng không?"
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ như vậy, cảm thấy đôi mắt đều đau nhói.
Thì ra đứa nhỏ của y... Cũng sẽ có lúc dũng cảm tới như vậy, có can đảm mà chất vấn y như vậy, chỉ tiếc... Lại là vì một tên đàn ông khác. Y muốn mở miệng ra trả lời vấn đề này, lại phát hiện cơ mặt của mình đã cứng nhắc không hề nghe theo sai khiến y, cho nên không có làm ra bất cứ động tác gì.
Y sợ bản thân mình sẽ mất đi khống chế, sẽ đem đứa nhỏ bắt lại, nhốt nó, cho dù nó điên lên, muốn chết đi, cũng không thể để nó thoát khỏi tay mình!
Sau một lát, ánh mắt Đặng Cảnh Văn tĩnh lặng lại, rốt cuộc cũng chậm rãi nói: "Đúng."
Trong mắt Tạ Hà đột nhiên hiện lên thần sắc đau đớn cùng tuyệt vọng, cái gì gọi là thả cậu đi chứ, đều là lừa người! Đều là lừa người! Hàm răng cậu nghiến lấy nhau khanh khách, từng chữ từng chữ nói: "Được, tôi trở lại với ông, ông thả Ninh Kỳ ra."
Không có giãy dụa, không có do dự, giống như chỉ đưa ra một quyết định rất tuỳ tiện, mà không phải là giao nộp bản thân vào tay của kẻ mà mình căm hận nhất.
Nếu cuộc đời cậu không thể thoát khỏi cơn ác mộng tuần hoàn này, thì cần gì phải giãy dụa nữa làm gì, cứ thế mà buông tay, không phải sẽ thoải mái hơn sao?
Đặng Cảnh Văn rốt cuộc cũng nghe được thứ mà mình muốn nghe nhất, thật dễ dàng mà chiếm lại được đứa nhỏ lần nữa, nhưng y nửa điểm cũng không hề vui sướng, mà chỉ càng thêm đau đớn sâu đậm.
Đứa nhỏ của y tình nguyện vì một tên đàn ông khác, mà lần nữa trở về tuyệt cảnh khiến nó gần như trở nên điên cuồng kia.
Nếu y có đủ vĩ đại, lúc này hẳn là nên tác thành cho đứa nhỏ, để nó và Ninh Kỳ cùng nhau rời khỏi nơi này... Y biết đây mới chính là sự lựa chọn đúng nhất,