Rất nhanh Tạ Hà liền ăn xong, hắn ngẩng đầu lên cười với Sở Hình, tựa như một hài tử rất ngoan ngoãn, "Cảm ơn ngươi."
Sở Hình cứng ngắc gật đầu, mặc dù y biết bản thân y không đáng để được hắn cảm ơn. Mấy giây sau, y hơi kéo khóe miệng lên, nói: "Bệ hạ, người nghỉ ngơi thật tốt, thần đi trước."
Tạ Hà cười nói được, hắn nhìn theo Sở Hình đi ra ngoài cửa, tựa như nhớ ra cái gì đó, lại nói: "Đúng rồi, ngươi tên gì?"
Sở Hình dừng bước lại, "Thần gọi là Sở Hình."
Tạ Hà gật đầu, nghiêm túc dặn dò, "Sau khi ngươi ra ngoài rồi thì đừng gọi ta là bệ hạ nữa, sẽ bị người khác phát hiện, biết chưa?"
Sở Hình nhớ tới cách xưng hô của Biện Bôi đối với hắn, hai mắt gần như là sung huyết, y nhanh chóng quay đầu đi để Tạ Hà không nhìn thấy sự khác thường của mình, nói: "Thần biết rồi."
...............
Vì không muốn để cho người khác phát hiện ra tình huống của Tạ Hà, Sở Hình liền phong tỏa tin tức, nói rằng thân thể của bệ hạ không được tốt. Những lính canh và hạ nhân trong tẩm cung của Tạ Hà đều bị y giải tán toàn bộ, một đời của hắn khẳng định là không muốn bị ai phát hiện ra cái bí mật sỉ nhục này, y cũng sẽ không cho người khác biết đến, y sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ tôn nghiêm của hắn.
Xem ra y cũng chỉ có thể làm được mỗi chuyện này, có thể làm một chuyện vì bệ hạ.
Mỗi ngày Tạ Hà đều ở trong tẩm cung của mình tản bộ, mỗi lần hắn đều hỏi Sở Hình có thể gặp nương nương không, Sở Hình liền nói nương nương vẫn còn đang bị bệnh, hỏi khi nào thì cần hắn vào triều, Sở Hình liền nói không cần, sau đó hắn cũng không hỏi cái gì nữa, ngoan ngoãn ở trong cung.
Duy nhất có một điểm mà hắn không thể nhẫn nhịn được chính là bữa cơm mỗi ngày chẳng hề ngon chút nào hết, vì thế Tạ Hà liền suy nghĩ, có nên thay đổi một nhân cách khác tới chơi không, vì diễn kịch hắn cũng sẽ dùng hết toàn lực.
Mãi tới một ngày Sở Hình rốt cuộc cũng được thông suốt ra.
Ngày đó Sở Hình thần thần bí bí mà đem Tạ Hà kéo tới phía sau của một hòn non bộ, từ trong lòng lấy ra một gói giấy dầu, lúc mở ra liền toát lên một mùi hương thơm phức, là một con vịt nướng nóng hổi mới ra lò. Mấy ngày nay đều ăn cơm thừa canh cặn Tạ Hà thiếu chút nữa cũng chảy cả nước miếng...
Hai người phảng phất như thích khách đang thảo luận, Sở Hình hạ thấp giọng nói: "Thần lén lút mang vào, bệ hạ mau ăn đi, sẽ không có ai phát hiện đâu."
Tạ Hà nhìn trái phải một lượt, kỳ thật khoảng thời gian này hắn vẫn không nhìn thấy ai ở trong tẩm cung cả, nhất định là do Sở Hình làm, hắn nhìn một hồi lâu, tựa như xác định không có ai đến, lúc này mới bắt đầu ăn như hùm như sói, ăn đến một miệng đầy mỡ. Ài, nếu là bình thường loại thức ăn làm sao có thể lọt vào mắt của hắn được, nhưng vài ngày không được ăn ngon thì một giọt nước thôi cũng sẽ trở thành mỹ vị.
Sở Hình chăm chú nhìn người đối diện, chỉ là một con vịt nướng mà thôi... Bệ hạ lại như đang được ăn sơn hào hải vị vậy... Trong lòng y tràn đầy cảm xúc thương tiếc. Nếu như, y có thể sớm phát hiện ra được những chuyện này... Có thể sớm phát hiện mà đến bên cạnh bệ hạ, thì y nhất định sẽ bảo vệ hắn thật tốt, không cho hắn chịu đựng những loại thương tổn này, không để hắn bị nữ nhân Biện thị kia bắt nạt.
Y không tự chủ được mà vươn tay ra, nhẹ nhàng chùi đi khóe miệng của Tạ Hà.
Động tác của Tạ Hà nhất thời dừng lại, ngơ ngác nhìn y.
Trong mắt Sở Hình lóe lên một tia hoảng loạn, vội vàng thu tay về, "Xin lỗi, thần..."
Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, mãi đến khi đem Sở Hình bối rối đến không biết làm gì, mới nở một nụ cười, gương mặt quyến rũ hơi động một chút, "Không sao, cảm ơn ngươi, ngươi đối với ta thật tốt."
Sở Hình sững sờ, bỗng nhiên quay lưng lại với Tạ Hà, không để cho hắn nhìn thấy bản thân mình thất thố.
Cái này cũng có thể xem là đối tốt sao?
Chỉ là một chút thiện ý mà thôi, là có thể thu được một lời cảm ơn chân thành, chẳng lẽ trong thế giới của hắn chưa từng có một ai đối xử với hắn như thế sao? Cho nên hắn mới có thể dễ dàng bị cảm động như vậy. Mà một hài tử như vậy... Lại bị ép thành cái bộ dạng kia.
Nắm tay của Sở Hình siết chặt một tiếng, hận không thể đem những thi thể đáng chết của những người kia quật lên gϊếŧ thêm một lần nữa!
【 keng, mục tiêu Sở Hình độ hảo cảm +2, trước mắt độ hảo cảm là 92 】
Qua một hồi lâu, Sở Hình mới xoay người lại, liền nhìn thấy Tạ Hà đang liếʍ ʍúŧ ngon tay mình.
Y nhẫn nại nhìn, sau đó quỳ một chân xuống, cẩn thận đem ngón tay của Tạ Hà lau sạch, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn người trước mặt, nói: "Bệ hạ yên tâm, thần sẽ không để cho người khác thương tổn người nữa."
Biểu tình Tạ Hà cứng đờ một cái, tựa như đang nhớ tới những kí ức thống khổ nào đó, hắn trầm mặc một lát, nói với Sở Hình: "Ngươi làm không được."
Sở Hình nói: "Bệ hạ không tin thần có thể bảo vệ được người sao?"
Tạ Hà nhìn y, hồi lâu, lắc lắc đầu.
Trong lòng Sở Hình cực kì đau đớn, đúng rồi, đối với hắn mà nói, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng cam kết của một người xa lạ được?
Muốn đánh vỡ mười năm ác mộng này của hắn, xem ra chỉ có thể gϊếŧ hết tất cả những người đã từng tổn thương hắn là được.
Trừ cái này ra, bất kì ngôn ngữ nào cũng chỉ là phù du cả thôi.
Khóe môi Sở Hình nhếch lên một vệt ý cười giễu, trên thực tế, y chẳng những không thể bảo vệ được bệ hạ, còn là một trong những người gây tổn thương cho hắn, thậm chí còn ôm một loại tình cảm đáng khinh không thể nói ra với hắn. Nếu hắn biết được những chuyện này, chỉ sợ sẽ rất muốn gϊếŧ y đi...
Y xác thật là tội đáng muôn chết.
Sở Hình rũ mi mắt xuống, trong mắt lóe lên thần sắc đau đớn, đúng lúc này, Tạ Hà bỗng nhiên bật cười, "Bất quá vẫn là cảm ơn ngươi, ngươi có lòng."
Sở Hình sững sờ, đáy mắt không nhịn được mà chua xót, thanh âm cũng khàn đặc, "Bệ hạ..."
Xin lỗi...
Xin lỗi.
..............................
Từ sau ngày hôm đó, Sở Hình liền biến đổi nhiều cách thức để lén mang thức ăn vào cho Tạ Hà, chỉ có như vậy Tạ Hà mới có thể an tâm ăn, mắt thấy khí sắc của Tạ Hà dần tốt lên, trái tim Sở Hình cũng càng ngày càng chìm xuống.
Y không có cách nào khiến Tạ Hà khôi phục lại bình thường được, nhưng tiếng ác bên ngoài đã sắp không áp chế nổi nữa rồi.
Mà lúc này, y liền nhận được lời gặp mặt từ An Vương, ánh mắt Sở Hình giãy dụa trong chốc lát, tựa như đã hạ xuống định quyết tâm mà gian nan mở miệng, "Thỉnh An Vương vào cung."
Kể từ ngày hôm đó, Cảnh Hành đã đợi rất lâu, cũng không có câu trả lời nào từ Sở Hình, lòng như lửa đốt, cuối cùng cũng mạo hiểm lần thứ hai vào cung gặp Sở Hình, không nghĩ tới lần này lại được trực tiếp mời vào, Sở Hình đang đứng ở bên ngoài tẩm cung hoàng đế chờ gã..
Cảnh Hành vừa thấy Sở Hình lại hỏi: "Bệ hạ đâu?"
Sở Hình trầm giọng nói: "Bệ hạ đang ở bên trong."
Cảnh Hành căn răng nói: "Tại sao ngươi không cho bệ hạ lộ diện, có phải hắn đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, ngươi hãy thành thật nói cho bản vương đi!"
"Điện hạ tự nhìn sẽ rõ." Ánh mắt Sở Hình buồn bã.
Cảnh Hành thấy vậy trong lòng càng thêm bất an, sải bước chân đi vào, sau khi tiến vào bên trong tẩm cung rộng lớn không có bóng người, hoang vu tựa như một ngôi mộ, Sở Hình cũng đi ở phía sau gã, chậm rãi nói: "Thần không muốn người khác phát hiện ra bệ hạ bất thường, cho nên đã đem người ở nơi này lui hết."
Bước chân Cảnh Hành dừng lại, quay đầu nhìn về y.
Sở Hình đối diện với đôi mắt của gã, mỗi lúc nói một chữ, đều tựa như cắm thêm đao vào lòng mình, thế nhưng, đến tư cách để đố kị y cũng không có: "Bệ hạ cho rằng hiện tại chính là năm năm trước, thần nghĩ... Xem ra chỉ có điện hạ, mới có thể làm bệ hạ yên tâm, cho nên, làm phiền."
Trước đây y không biết, bản thân cũng sẽ có một ngày đố kị với một người khác đến như vậy...
Cảnh Hành gắt gao nhìn Sở Hình, trong mắt lộ ra hận ý lạnh lẽo, tên nghịch tặc này! Y rốt cuộc là thương tổn bệ hạ như thế nào! Mới đem bệ hạ bức đến mức này! Cảnh Hành hận không thể gϊếŧ Sở