TÌNH NHÂN THẾ THÂN CỦA BẠO QUÂN
【 đinh, thế giới mới đã truyền tống xong, đang trong quá trình tải trí nhớ... 】
Thân phận ở thế giới này của Tạ Hà tên là Tư Minh Huy, là một đại minh tinh, dung mạo và năng lực đều có đủ, hiện tại chính là lúc nổi tiếng nhất, dĩ nhiên liền trở thành nam thần quốc dân thế hệ mới. Thế nhưng có rất ít người biết, nam thần cao lãnh Tư Minh Huy này không những là đồng tính, còn được kim chủ bao dưỡng từ trước đó nữa, mà sự thật của chuyện này cũng chẳng hề vẻ vang gì như hình tượng của cậu ta trước công chúng, cụ thể thế nào thì phải nói tới chuyện của tám năm về trước.
Tám năm trước cậu ta vẫn chưa được gọi là Tư Minh Huy, mà gọi là Lưu Minh, Lưu Minh lớn lên trong một gia đình không có cha, mẹ Lưu một mình nuôi cậu ta lớn lên, thế nhưng đến lúc cậu ta học lên cấp ba mẹ Lưu lại bị ung thư, vì muốn chữa bệnh cho mẹ Lưu, một Lưu Minh thành tích ưu tú cũng phải bỏ học làm công, không lâu sau đó lại vì lớn lên ưa nhìn mà được những người tìm kiếm ngôi sao để ý tới, bởi vì thiếu niên ngây thơ đang cần tiền, Lưu Minh liền bị dao động mà ký kết hợp làm người mẫu bán thân cho công ty, vốn tưởng rằng chỉ cần làm minh tinh là có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng sau đó cậu ta mới biết, một người không có bối cảnh như cậu ta ở trong cái vòng giải trí ăn tươi nuốt sống này căn bản là không có chỗ đứng, không kiếm được tiền, nhưng quy tắc ngầm thì lại gặp không hề ít.
Mới bắt đầu cậu còn liều chết không theo, nhưng đối mặt với khoản tiền chữa bệnh cắt cổ cho mẹ Lưu cùng với sinh hoạt liên tục gặp bất trắc, cuối cùng vẫn là khuất phục trước hiện thực.
Lần đầu tiên cậu tiếp khách liền được một người người giới thiệu cho Dịch Trạch, từ đó về sau liền không danh không phận đi theo Dịch Trạch, Dịch Trạch coi cậu ta là một món đồ chơi giải sầu, cũng vì gương mặt kia dễ nhìn, nhưng cũng có một phần là vì Lưu Minh luôn nghe lời hiểu chuyện, không nháo không ầm ĩ rất biết điều, cho nên quan hệ bao dưỡng của hai người cứ như vậy mà bất giác giằng co tám năm.
Tuy rằng Dịch Trạch cũng không quá xem trọng Lưu Minh, nhưng từ trước đến giờ y đối với người bên cạnh mình cũng không hề keo kiệt, tình nguyện cho cậu ta một chút chỗ dựa, tâm tình tốt còn nâng cậu ta lên. Bởi vì quan hệ với Dịch Trạch, ở trong công ty Lưu Minh nhất thời được coi trọng, đổi tên thành Tư Minh Huy rồi xuất đạo, rất nhanh liền nhận được vài bộ phim truyền hình, bắt đầu có danh tiếng.
Tư Minh Huy biết rõ Dịch Trạch cũng chẳng phải chỗ dựa chân chính để cậu ta có thể dựa vào được, bởi vậy vẫn luôn nỗ lực, khổ đến mấy cũng có thể ăn được, còn dành thời gian tự học, rõ ràng là có chỗ dựa nhưng chưa bao giờ tùy tiện, một bước lại một bước, rất nhanh liền nổi bật hơn mọi người, có thể nói, tuy rằng Dịch Trạch cho cậu ta cơ hội, nhưng cậu ta có thể đi đến bước này, đều là dựa vào mồ hôi và nỗ lực của bản thân nhiều hơn.
Ngay lúc này, thật ra Tư Minh Huy đã hoàn toàn không cần dựa vào Dịch Trạch nữa, nhưng cậu lại cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Dịch Trạch làm một tình nhân không danh không phận, bởi vì cậu ta yêu trúng Dịch Trạch.
Mặc dù biết là không nên, nhưng cậu ta vẫn một mực đâm đầu vào... Dịch Trạch chẳng những là người đàn ông đầu tiên của cậu ta, còn trao cho cậu ta cơ hội thay đổi số phận, đối với cậu ta cũng không tính là dở, ngoài trừ yêu cậu ta ra, cũng không có chỗ nào không tốt, dù sao mới bắt đầu, bọn họ đã là mối quan hệ theo nhu cầu, động tâm vốn là lỗi của cậu ta.
Đối mặt với Dịch Trạch, nội tâm của Tư Minh Huy thật ra rất tự ti, cậu ta chưa bao giờ xem mình bình đẳng với Dịch Trạch hết.
Nhưng dù vậy, trong lòng Tư Minh Huy cũng có một chút ảo tưởng, đó chính là bạn tình ở bên cạnh Dịch Trạch đổi đi đổi lại, nhưng cậu ta lại là người ở bên cạnh Dịch Trạch lâu nhất, tám năm... Có phải Dịch Trạch cũng có một chút tình cảm với cậu ta không?
Đối với ảo tưởng này của Tư Minh Huy, Tạ Hà chỉ có thể khịt mũi coi thường, tình yêu luôn khiến người ta trở nên ngu muội, tuy rằng tình yêu của Tư Minh Huy thấp kém, nhưng đến cùng vẫn là sinh ra ảo tưởng không nên có, ở trong mắt của Tạ Hà, Dịch Trạch giữ cậu ta lại tám năm, nguyên nhân chủ yếu là do Tư Minh Huy biết thức thời mà thôi, tình nhân ấy mà... Hiểu chuyện là quan trọng nhất, một khi không hiểu chuyện, thì cần gì phải giữ lại.
Tạ Hà tổng kết ra một điều, Tư Minh Huy là một đứa con ngoan biết tri ân báo đáp còn là một người rất nỗ lực, chỉ là cậu ta yêu phải một người không nên yêu mà thôi.
Tạ Hà vừa mới đọc xong ký ức, liền nghe thấy 444 kích động hô to gọi nhỏ.
【444: ~(≧▽≦)/~ a a a kí chủ đại đại! ! ! Em đã lên hệ thống cấp bốn rồi ạ!】 thật hưng phấn thật phấn khích, phải biết rằng mỗi khi hệ thống thăng một cấp là phải cần giá trị kinh nghiệm gấp đôi lần trước đó! Với tốc độ bốn thế giới liền thăng lên cấp bốn này, chắc chắn là cầm cờ đi trước trong toàn bộ hệ thống a! Nó muốn đi khoe đi khoe đi khoe!
【 Tạ Hà: không tồi, có thêm chức năng gì không? 】
【444: cấp bậc của cửa hàng hệ thống cũng được thăng cấp, rất nhiều vật phẩm đều được mở khóa a! Hơn nữa các vật phẩm cấp S đều được chiết khấu! Phạm vi theo dõi của em cũng được tăng lên, che chắn cảm giác đau cũng đạt được 40%, ngoài ra còn có rất nhiều blablabla~】
【 Tạ Hà: tốt lắm, để đó tôi xem sau, mà bảo bối đối tượng công lược lần này của tôi là ai vậy? 】
【444: Dịch Trạch. 】
【 Tạ Hà: việc cỏn con. 】
【444: ( ⊙ o ⊙ ) a! Thật sao? Tư Minh Huy đi theo y tám năm cũng chả đá động được gì y! 】 hu hu hu nó cảm thấy Tư Minh Huy thật đáng thương a. . . . . .
【 Tạ Hà: bình thường thôi, em phải biết rằng bản chất tình yêu của đàn ông chính là đoạt lấy, mà không phải là bố thí. 】
【444: hở? 】
【 Tạ Hà: Tư Minh Huy vẫn luôn yêu đơn phương, hơn nữa còn đem địa vị của bản thân mình hạ thấp, dựa vào cái gì mà yêu cầu Dịch Trạch phải hiểu được tâm tư của cậu ta? Chờ đợi tình yêu bố thí của cái tên cao cao tại thượng như Dịch Trạch... Thì không bằng trực tiếp đi tìm chết còn thoải mái hơn một chút. Mỉm cười ~ ing】
【444: vậy sao ngài còn bảo dễ . . . . . . _(:зゝ∠)_】
【 Tạ Hà: cái này phải nói đến lòng tự trọng của đàn ông, vội vàng yêu có lẽ y không cần, nhưng không yêu nói không chừng y liền động tâm, tựa như một con chó lúc nào cũng ve vẩy đuôi xung quanh y tám năm, bỗng nhiên có một ngày không vẫy đuôi với y nữa, ít nhiều gì cũng sẽ có một chút mất mác, huống chi đây lại là người nữa : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: đương nhiên, cũng không phải tôi nói thế giới này không có khó khăn, khó khăn chân chính ở đây không phải là làm cách nào để công lược Dịch Trạch, mà là làm thế nào để không OOC mà vẫn công lược được Dịch Trạch. 】
【444: (⊙o⊙) a? Cái này rất khó sao? Những thế giới trước đó ngài cũng đâu có OOC mà vẫn thuận lợi hoàn thành mà! 】
【 Tạ Hà: bảo bối, xem ra hệ thống thăng cấp cũng không thể tăng chỉ số thông minh của em lên được nhỉ. Tiếc nuối ~ ing. 】
【444: . . . . . . 】 a a a a a tinh thần vui sướng của nó đột nhiên biến mất không muốn bảo trì nụ cười nữa! QAQ
Tạ Hà từ trên ghế sô pha đứng lên, mang dép lê đi vào phòng vệ sinh.
Dùng tình yêu thấp kém của Tư Minh Huy đối với Dịch Trạch, muốn cậu ta không đi quỳ liếm Dịch Trạch là một chuyện rất khó, mà một mực phục tùng thì làm sao có thể đá động được cái tên Dịch Trạch này? Dịch Trạch là người không thiếu người a dua nịnh hót ở xung quanh, cho nên Tạ Hà mới nói độ khó ở thế giới này chính là không được OOC... Bất quá cũng không phải là quá khó, Tạ Hà sờ sờ cằm, tình yêu ấy mà, nhìn rõ hiện thực một chút tự nhiên sẽ biết làm sao để chết tâm.
Tạ Hà đi tới trước gương, nhìn chăm chú người phản chiếu ở bên trong, người trong gương vóc dáng thon dài cân xứng, vì là minh tinh, bảo dưỡng vô cùng tốt, da dẻ trắng tinh nhẵn nhụi, mũi cao môi mỏng, mắt như ngậm sao, lúc không cười thì tuấn tú lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên rồi lại có một phong vị khác hẳn, bất kể là nhìn từ chính diện hay nửa bên mặt cũng đều hoàn mỹ cả, Tạ Hà rất hài lòng.
Tư Minh Huy lăn lộn ở trong giới giải trí được tám năm, lại có một gương mặt dễ nhìn như vậy, đương nhiên cậu ta đã không còn là đứa nhỏ ấu trĩ ngây thơ của năm đó, mà cho dù có thay đổi như thế nào, thì địa vị của cậu ta ở trong mắt Dịch Trạch vẫn chưa bao giờ thay đổi cả.
Tạ Hà nhếch môi nở nụ cười, tình yêu này thật đáng thương.
Điều kiện sinh hoạt của Tư Minh Huy rất tốt, ở trong đoạn đường trung tâm tấc đất tấc vàng này lại có được một căn nhà cao cấp rộng hơn ba trăm mét vuông, Tạ Hà đi một vòng, cũng coi như thỏa mãn với bài trí ở nơi này, cậu đi tới phòng quần áo nhìn một chút, thân là một minh tinh, đa phần quần áo của Tư Minh Huy đều là do nhà thiết kế làm riêng, Tạ Hà chọn một bộ âu phục màu xám nhàn nhã mặc vào, lại lấy một mắt kính râm bảng to từ bên trong ngăn kéo rồi ra ngoài.
Vừa rồi Tạ Hà phát hiện trên điện thoại của Tư Minh Huy có một tin nhắn, là của Dịch Trạch gửi tới, hai chữ rất đơn giản: "Lại đây."
Lúc Dịch Trạch cần cậu ta đều là nói như thế này, chỉ cần nhận được tin nhắn này của Dịch Trạch, bất luận là đang bận cái gì Tư Minh Huy cũng sẽ chạy tới ngay.
...................
Biệt thự Dịch Trạch có hơi xa, Tạ Hà lái xe phải mất chừng hai tiếng mới đến nơi, thân là tình nhân ở bên cạnh Dịch Trạch lâu nhất, do đó cậu có chìa khóa trong nhà của Dịch Trạch, vì thế liền trực tiếp mở cửa đi vào.
Tạ Hà dựa theo ký ức mà đi, quả nhiên liền thấy được Dịch Trạch ở trong thư phòng.
Lúc này Dịch Trạch đang ngồi ở trước bàn đọc sách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, da dẻ khỏe mạnh màu nâu nhạt, hai mắt hẹp dài thoạt nhìn phong lưu lại bạc tình, y không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nói: "Cậu tới rồi."
Giọng nói trầm thấp tựa như đã lãnh khốc từ nhỏ rồi vậy.
【 Tạ Hà: độ hảo cảm của y là bao nhiêu? 】
【444: 40. 】
Ánh mắt Tạ Hà khẽ động, xem ra chuyện này không đơn giản như cậu tưởng, vốn cậu còn cho rằng độ hảo cảm ít nhiều gì cũng phải tầm 60 – 70, độ hảo cảm chỉ có 40 lại có thể khiến Dịch Trạch ngủ với Tư Minh Huy tám năm còn chưa chán, có lẽ phần lớn nguyên nhân là do Tư Minh Huy hiểu chuyện, nhưng trong này nhất định phải có một ẩn tình gì đó khác.
Biểu tình Tạ Hà bất biến, trực tiến quỳ gối bên chân của Dịch Trạch, ngón tay thon dài cởi bỏ thắt lưng của y, mặt mày ôn nhu thuận theo, sau đó cúi đầu ngậm lấy, mãi cho đến khi Dịch Trạch phát tiết ra một lần, mới ngước mắt lên nhìn y cười cười, vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ cánh môi hồng nhạt của mình, rõ ràng là một khuôn mặt thanh lãnh, nhưng lại làm ra loại chuyện này rất tự nhiên, tương phản mãnh liệt như vậy càng khiến khuôn mặt này càng thêm mấy phần xinh đẹp ma mị, cậu nhẹ nhàng gọi: "Dịch ca."
Dịch Trạch bị khiêu khích, ánh mắt tối đi, thanh âm cũng hơi thấp xuống, "Lên giường."
Tạ Hà nghe lời đi đến bên giường cởϊ qυầи áo ra, áo khoác và áo sơ mi đều rơi ở trên sàn nhà, lộ ra cái lưng cân xứng trắng nõn, sau đó cong một chân lên, chậm rãi cởϊ qυầи, mỗi một động tác đều lơ đãng mang theo dụ hoặc đến cực hạn.
...................
Thể lực của Dịch Trạch vẫn luôn luôn tốt, thân thể này so với lúc trước hình như