Chương 1009: Kẻ liều mạng.
Thẩm Hâm Dao rất sợ hãi, cả người run rẩy hết cả lên nhưng trong lòng lại luôn tự nói với mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
“Nói.” Ánh mắt người đàn ông đó rất sắc bén, không biết từ lúc nào đã lấy cây súng ra chĩa vào trán cô: “Ở đây không chỉ có một mình cô đúng không?”
Người đàn ông lên tiếng uy hiếp.
Thẩm Hâm Dao đột nhiên nhớ đến việc Tông Ngôn Hi vẫn còn ở đây, người đàn ông có súng, nếu cô ấy chống cự thì người đàn ông này có thể sẽ nổ súng, tới lúc đó kinh động đến Tông Ngôn Hi thì có thể hắn ta sẽ giết người diệt khẩu.
“Anh là ai?” Thẩm Hâm Dao nghĩ mình rất bình tĩnh nhưng dưới ánh nhìn của người đàn ông kia thì khuôn mặt cô đầy sợ hãi.
Cô ấy dù có cố gắng ngụy trang nhưng vẫn không thể che giấu được, bởi vì đôi mắt tràn đầy sự hoảng sợ kia đã bán đứng cô ấy rồi.
“Khuôn mặt của cô đã bán đứng cô rồi, cô chính là Thẩm Hâm Dao?” Người đàn ông cười: “Tốt.”
Ánh mắt hắn ta rất u ám: “Cô nói tôi nên trực tiếp giết cô hay là dùng một hình thức khác để giữ mạng cho cô đây…”
Nói rồi khẩu súng kia vẫn đặt lên đầu cô nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tấm ảnh phía đầu giường: “Kia là chồng tương lai của cô sao?”
Thẩm Hâm Dao mím môi không nói gì cả.
Người đàn ông nhìn xung quanh, màu đỏ của sự vui mừng dường như kích thích thần kinh của người đàn ông, những người anh em đi theo hắn ta, kẻ thì bị bắt, còn hắn ta thì phải trốn chui trốn nhủi, thế nhưng người hại hắn ta thì lại ung dung tự tại, nhìn căn biệt thự này cũng không phải kiểu bình thường, chắc hẳn ông ta đã tìm được một cậu con rể rất tốt rồi.
“Anh muốn tiền sao? Tôi có thể cho anh, chỉ cần anh thả tôi ra.” Thẩm Hâm Dao cố giữ bình tĩnh và đàm phán với hắn ta.
Người đàn ông đó có vẻ khinh bỉ: “Tiền? Lúc tôi giàu có thể mua được cả cái thành phố đấy, bây giờ tiền đối với tôi là vô dụng, tôi có mạng lấy cũng không có mạng dùng.”
Hắn ta hiểu rất rõ tình trạng bây giờ của mình, hắn ta có thể trốn một lúc nhưng lại không thể trốn cả đời, hơn nữa hắn ta đã đánh mất cơ hội ra nước ngoài, ở trong nước lại không có chỗ dung thân cho hắn ta.
Người đàn ông đó cầm cây súng lướt qua trán cô rồi nhích từ từ xuống sống mũi, đôi môi, trượt xuống tới cằm, sau đó là cổ, cuối cùng dừng lại ở phía ngực phải.
Cánh tay còn lại đưa vào trong áo cô, Thẩm Hâm Dao sợ đến mức trắng bệch mặt mày, cô cuộn người lại, người đàn ông kia cười nham nhở: “Muốn trách thì trách cô đầu thai nhầm chỗ, làm con gái của ai không làm lại làm con gái của Thẩm Bồi Xuyên.”
Nói rồi người đàn ông đó phanh áo cô ấy ra và không ngừng ngắm nghía cơ thể xinh đẹp kia: “Cô chết đi, họ chỉ đau khổ một lúc mà thôi, thời gian trôi qua nỗi đau sẽ giảm đi, tôi phải khiến cô sống không bằng chết, để bố cô cả đời sống trong sự đau khổ.”
Thẩm Hâm Dao biết hắn ta là ai, chắc hẳn hắn ta là kẻ thù của bố cô nhưng cô tuyệt đối