Chương 1056: Kế hoạch thất bại.
Vốn Song Eun định gọi điện thoại cho lễ tân nhờ họ mang thuốc dị ứng lên cho mình, nhưng không ngờ lại có người gõ cửa nên đành đặt điện thoại xuống rồi đi mở cửa.
Tay của anh ta mới vừa vặn chốt cửa thì bỗng nhiên tất cả bóng đèn của cả tâng đều tắt ngấm, tầm mắt là một màu đen nhánh, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Song Eun còn chưa kịp hoàn hồn từ việc đột ngột bị mất điện thì đã một cơ thể mang theo mùi nước hoa nồng nặc nhào vào lồng ngực mình.
Anh ta mở to hai mắt, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao khách sạn lại đột nhiên bị cúp điện?
Một giây sau, Song Eun không thèm nghĩ ngợi gì thêm mà lập tức đẩy người kia ra: “Ai đấy?”
Một tiếng ‘ầm’ vang lên, kèm them tiếng té ngã là một tiếng kêu thảm thiết.
Lý Hiếu Tuệ lấy tay ôm đầu, co người lại trên mặt đát, kêu lên đau đớn.
Song Eun cũng không vì vậy mà tiến lên hỏi thăm, mà anh ta lại xoay người trở về phòng lấy điện thoại di động.
Không bao lâu sau, Song Eun đã sờ thấy chiếc điện thoại của mình ở trên bàn, anh ta ấn nút nguồn, một tia sáng hắt lên, sau đó anh ta nhanh chóng mở tính năng đèn pin rồi cầm di động soi đường đi ra bên ngoài, lúc này những người ở các phòng khác cũng đi ra ngoài bởi vì cúp điện.
Hầu như mọi người đều rất bực bội vì sự cố cúp điện đột ngột này, có người quát lên: “Đây là thể loại khách sản cấp chó má hay sao? Vậy mà lại bị cúp điện? Ông đây còn đang tắm, suýt chút nữa thì đã ngã chết ở trong nhà tắm rồi.”
Lúc này, trong hành lanh tràn ngập tiếng quát mắng và lời xì xào bực bội.
Song Eun không để ý đến những âm thanh hỗn tạp vang lên xung quanh kia, anh ta soi điện thoại về phía ngoài hành lang, chỉ thấy một đôi chân trắng non tinh tế xuất hiện, sau đó là váy, nhìn lên bên trên…
Bỗng nhiên các bóng đèn bừng sáng lên.
Trong hành lang lại là một trận nhốn nhão.
“Có điện rồi.”
Lúc này, Song Eun mới thấy rõ người co ro trên mặt đất ôm đầu kêu đau là một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, bởi vì cô ta dùng hai tay ôm đầu nên anh ta không nhìn khuôn mặt của người này.
“Cmn, có người bị ngã?” Trong hành lang, có người nhìn thấy bên kia có ai đó nằm trên mặt đất, nhìn kỹ thì phát hiện là một cô gái, lập tức có người đi lại gần, trong số đó có người muốn cười nhạo, cũng có người là muốn xem trò vui.
“Cô là ai?”
Giọng nói này có chút xa lạ, không hề giọng nói của Giang Mạt Hàn, lúc này Lý Hiếu Tuệ mới ngẩng mặt lên khỏi mái tóc xoăn rối tung.
Khi nhìn thấy người đứng ở cửa, cô ta cũng không nhớ rằng mình đã từng gặp người này ở trong quán cà phê.
So với Song Eun, Lý Hiếu Tuệ còn bị dọa sợ hơn: “Tại sao anh lại ở phòng này?”
“Đây vốn là phòng của tôi.” Giọng điệu của Song Eun cũng không mấy dễ chịu, rõ ràng là không vui bởi vì chuyện hoang đường như thế này lại xảy ra trên người mình.
“Phòng của anh?” Lý Hiếu Tuệ muốn nhoài người về phía trước để đứng dậy, lúc này cô