Chương 506: Gần ngay trước mắt không quen biết
Tần Nhã không cố ý nói dối, mà chỉ trả lời trong tiềm thức. Theo bản năng là muốn bảo vệ sự riêng tư của Lâm Tân Ngôn, không thể tùy ý tiết lộ tung tích của cô.
Dù biết lý do anh và Lâm Tân Ngôn rời xa nhưng cô vẫn cảm thấy hai người nên buông tay. Mặc dù những chuyện đó đều không phải do họ gây ra, không nên gánh chịu hậu quả mà nên trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau. Mà hai đứa trẻ cũng lớn như vậy rồi. Bên cạnh đó, Lâm Tân Ngôn vẫn đang mang thai.
“Cô ấy ở thành phố C.” Lúc nhìn thấy anh Tần Nhã rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại đến.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng đủ hiểu.
Với rất nhiều thiệp mời được gửi đến, anh biết chính xác bộ dạng của cô như thế nào. Chỉ cần nhìn thấy tấm thiệp mời, anh ấy chắc chắn sẽ đoán được nó có liên quan đến Lâm Tân Ngôn.
Tông Cảnh Hạo sững sờ hai giây, dường như anh không ngờ đến câu trả lời này. Thành phố C giáp thành phố B, cách nhau không xa.
“Có lẽ cô ấy không muốn mang đứa trẻ cách anh quá xa.” Tần Nhã đoán.
Mặc dù có những thứ Văn Nhàn để lại cho cô ấy, cô ấy không nhận nó hoặc không sử dụng nó, mà chọn ở lại đó vì nó không xa thành phố B.
Tông Cảnh Hạo dựa vào cửa nhìn ánh đèn ven đường, ý thức có chút mờ mịt. Cả thế giới dường như dần rời xa anh, cảnh vật trong mắt anh càng lúc càng nhợt nhạt, giống như một bức tranh thủy mặc, trong đó chỉ có một ý nghĩ. Trong đầu quay cuồng: “Đi gặp cô ấy… Đi gặp cô ấy.”
“Cô ấy sống ở đâu?” Giọng nói của anh rất thấp và yếu ớt, nghe kỹ lại xen lẫn chút run rẩy, giống như đang đè nén cảm xúc mãnh liệt.
“Thành phố C, Tầng 6, Tòa A, Dinh thự Ung Cảnh Hòa.” Tần Nhã nói.
Tông Cảnh Hạo quay người, Tần Nhã ngăn lại: “Vậy thì nhờ anh làm giúp tôi một việc…”
Cô chưa kịp nói hết lời, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đã bước tới: “Sao các anh lại ở đây?”
Tô Trạm liếc nhìn hành lang, nhìn thấy người phụ nữ đứng ở hành lang, lại nhìn Tông Cảnh Hạo. Khóe mắt khẽ co giật, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không nói gì.
Tần Nhã nuốt xuống những gì định nói. Lúc nhìn thấy Tô Trạm cũng không còn tâm trạng gì nữa, hoàn toàn coi như đối với người xa lạ.
Cô đi giày cao gót bước tới, ánh mắt không nhìn Tô Trạm, cũng không nhìn Thẩm Bồi Xuyên, mà cười nói với Tông Cảnh Hạo: “Có thể để lại số điện thoại không?”
Tô Trạm đi theo anh, cô không tiện để nói chuyện trước mặt anh. Cô chỉ có thể nói chuyện điện thoại hoặc nhắn tin với anh.
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn cô và biết cô đang nghĩ gì. Chỉ là yêu cầu anh giữ bí mật và không được cho Tô Trạm biết thân phận của cô.
Không biết là cố ý hay vô tình, anh liếc nhìn Tô Trạm: “Cho cô ấy số của tôi.”
Nói xong anh bỏ đi.
Tô Trạm không vui, cảm thấy Tông Cảnh Hạo quá kì lạ. Quen biết anh ấy không phải ngày một ngày hai nhưng lúc Lâm Tân Ngôn không ở bên cạnh anh ấy, anh cũng sẽ không cho một người phụ nữ biết thông tin liên lạc của mình.
Có phải vì Lâm Tân Ngôn không quay lại, khiến tâm trí anh ấy bị kích động?
Không trách Tô Trạm nghĩ nhiều vì hành động của Tông Cảnh Hạo quá kỳ lạ.
Thẩm