Chương 534: Cuối cùng vẫn không tránh nổi
“Tôi có thứ này muốn đưa cho anh, tôi gửi tới công ty hay là anh tới lấy?” Tiếng Tần Nhã truyền tới.
Thực ra tới bây giờ Tần Nhã cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại muốn Tô Trạm xuất hiện đưa hai đứa trẻ đi.
Càng không biết tại sao anh lại đi Bạch Thành.
“Đồ gì?” Tông Cảnh Hạo nhìn qua ngoài cửa, theo như định vị của Trình Dục Ôn phía trước càng đi càng không giống nơi có bệnh viện.
“Là một phát chuyển nhanh, người nhận là Lâm Tân Ngôn, nhưng bên trên không có tên và địa chỉ người gửi, sau khi chị Lâm xem xong thì bảo tôi giao cho anh, bên trong có gì tôi cũng không biết.” Vừa nói xong, cô lại giải thích thêm: “Đột nhiên anh bảo Tô Trạm tới dẫn hai đứa trẻ đi, tôi nghĩ chị ấy đã phát hiện ra.”
Tông Cảnh Hạo biết Tô Trạm đột nhiên xuất hiện ở nơi ở của cô, chắc chắn cô sẽ phát hiện ra, theo như tin tức Thẩm Bồi Xuyên vụ án của Văn Khuynh mấy ngày nữa sẽ có kết quả.
Vì vậy anh nghĩ, đợi khi từ Bạch Thành trở về, vụ án của Văn Khuynh chắc cũng đã được xử xong.
“Cứ để ở chỗ cô, sau khi tôi về, cô hãy đưa cho tôi.”
Anh cũng chỉ đi Bạch Thành một khaonrg thời gian, thăm Tông Khải Phong xong còn phải quay về, bây giờ anh không ở thành phố B, cũng không cần gửi ở công ty.
“Vậy được, sau khi anh về thì liên hệ với tôi.”
“Chỗ này sẽ có bệnh viện sao?” Tô Trạm lái xe ở phía trước nhìn về phía sau một lát: “Nói này hơi quen đó.”
Bên kia đầu dây, Tần Nhã nghe thấy tiếng của Tô Trạm nên nói một câu: “Tôi cúp máy đây” rồi ngắt điện thoại.
Tông Cảnh Hạo cất điện thoại đi, anh sớm đã phát hiện ra nơi này rất giống với nơi lần trước Lâm Tân Ngôn học làm sợi Hương Vân với Trình Dục Ôn.
“Cứ đi theo địa chỉ đi.” Chắc Tông Khải Phong không hề ở bệnh viện.
Xe đi dọc theo con đường xi măng, rất nhanh đã nhìn thấy một ngôi nhà diện tích rộng, những ngôi nhà với kiến trúc đặc trưng của tứ hợp viện.
“Đây là đâu?” Tô Trạm thắc mắc.
“Đây là nhà của bà nội.” Tông Ngôn Thần nói, lần trước Lâm Tân Ngôn đưa cậu và em gái tới đây nên cậu mới biết.
Tô Trạm quay qua nhìn cậu rồi lại nhìn Tông Cảnh Hạo. Rõ ràng bà nội mà cậu nói là Trình Dục Tú, vậy thì đây là nhà họ Trình.
Biểu cảm của Tông Cảnh Hạo cũng không mấy kích động, cho dù có cũng nén lại trong lòng không hề để lộ ra ngoài mặt.
Xe dừng trước nhà, anh đẩy cửa xe xuống, được về thăm chốn cũ, hai đứa trẻ không nén nổi vui mừng cũng xuống theo.
“Ông nội ở trong sao?” Tông Ngôn Hi hỏi.
“Chắc là vậy.” Tông Khải Phong tới Bạch Thành, nơi có thể dừng chân cũng chỉ có nhà họ Trình thôi.
Lúc này, Trình Dục Ôn từ trong nhà đi ra, thấy hai đứa trẻ cũng tới, bước chân cũng nhanh hơn: “Ô, hai đứa cũng tới rồi.”
“Chúng cháu tới thăm ông nội.” Hai đứa nhỏ đồng thanh.
“Tốt, tốt, tốt.” Trình Dục Ôn vội vàng nói tốt, nhìn ông vui biết mấy.
Giờ đây mọi chuyện sáng tỏ, Tông Cảnh Hạo có thể đưa con tới thăm nhà họ Trình, trong lòng ông có thể không kích động sao?
Ông vui mừng khôn tả ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh Hạo nhưng lại nhận ra anh không cùng tâm trạng với ông, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngày thường.
Ông không giữ được nụ cười nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông lại vẫn cười: “Vào nhau cả đi.”
Bước lên bậc thềm, bước qua ngưỡng cửa bước vào sân, Tô Trạm nhìn xung quanh thở dài một hơi.
Chỉ nhìn ngôi nhà này cũng có thể thấy nhà họ Trình cũng là một dòng họ lớn, có gia thế, kiểu xây dựng này giống như truyền đăng tổ tiên hơn, bây giờ ít có ngôi nhà nào giữ được công trình tốt như vậy với diện tích lớn.
“Wow, chiếc xích đu lớn của con vẫn còn.” Sau khi vào trong nhà, Tông Ngôn Hi buông tay ba ra, chạy tới chiếc xích đu phía dưới cây.
Tông Cảnh Hạo nhìn con gái nghĩ thầm, lần trước tới Bạch Thành, Lâm Tân Ngôn lấy cớ đưa chúng ra ngoài chắc là tới đây, tới đây cô cũng biết được tất cả bí mật.