Chương 595: Cá mập có ăn thịt người hay không
Sau khi Cố Bắc nghe xong tức giận nghiến răng nghiến lợi, vốn là Bạch Dận Ninh đã gieo vào lòng gã mầm mống hoài nghi, sau khi nghe Thẩm Bồi Xuyên đối đáp với Lão Tứ thì gã đã gần như không còn sự tín nhiệm.
Hơn nữa Thẩm Bồi Xuyên kể chuyện này xác thực là đã xảy ra, đó là chuyện hai năm về trước, một tiếp viên mới tới được chỉ định hầu hạ một vị tai to mặt lớn nọ, cô ta không hiểu quy tắc, không thể thỏa mãn vị đó, trong cơn nóng giận Cố Bắc liền kêu thuộc hạ của mình dạy dỗ cô ta, mà thuộc hạ dưới trướng hắn đều là những người đàn ông thô lỗ, không cẩn thận đã giết chết cô ta.
Chuyện này đã qua rất lâu rồi, gã cũng rất nhanh quên đi, hiện tại một lần nữa nghe lại nhưng không ngờ lại bị thuộc hạ bán đứng.
Cố Bắc quay đầu về phía La Tam, thấp giọng nói: “Ngày hôm nay thật cảm ơn.”
Nói xong gã giận đùng đùng rời khỏi hội sở.
La Tam đứng đối diện bĩu môi, xem như là anh đã hiểu rõ sự tình, thì ra là Thẩm Bồi Xuyên cùng Tông Cảnh Hạo kẻ xướng người họa, cùng nhau lừa gạt Cố Bắc.
Kỳ thật cũng không tính là lừa gạt Cố Bắc, Lão Tứ xác thực đã khai ra một số ít chuyện của Cố Bắc, nhưng trước đây gã không phải là tâm phúc của Cố Bắc nên biết rất ít chuyện, sự việc này là do Thẩm Bồi Xuyên điều tra được, nhưng chỉ vì muốn cho Cố Bắc nghĩ là Lão Tứ phản bội mình nên mới cố ý nói là Lão Tứ nhận tội.
Sự tình cô tiếp viên kia, theo Thẩm Bồi Xuyên điều tra thì lần đó Lão Tứ cũng có can sự, vì lẽ đó nên gã mới không khai thêm gì.
Lão Tứ nhận tội trong chuyện Cố Bắc thì đều là chút chuyện vặt vãnh, hơn nữa chính anh cũng không làm việc gì xấu, anh là người không có cốt khi cho nên sẽ từ chối những việc dẫn đến điểm bất lợi cho anh.
Cố Bắc vừa rời hội sở nghe tin là Lão Tứ đã bị mang đến biệt thự.
Gã nổi giận đùng đùng quay về biệt thự, Lão Tứ bị mang lên.
Bỗng nhiên bị mang về Lão Tứ cho chút bất an, cẩn thận từng li từng tí: “Chủ tịch Cố…”
Gã còn chưa nói xong hết câu, Cố Bắc âm u nhếch khóe môi, không nói hai lời, liền một cước đạp lên hắn, Lão Tứ té lăn trên đất, vốn gã bị thương không nhẹ, lần này liền nằm bò không đứng lên nổi, trực tiếp ôm bụng bị đánh.
“Con mẹ nó, mày không phải nói là mày không bị thẩm vấn hay sao?” Cố Bắc ngồi xổm xuống bóp lấy cằm của gã: “Vậy mà lại bán đứng tao.”
Lão Tứ trợn to hai mắt, trước đó không phải Cố Bắc đã tin tưởng gã sao? Bỗng nhiên sao gã lại biết rồi?
“Anh ngàn vạn lần đừng nghe cái thằng què…”
Bốp!
Lại một cái tát như trời giáng vào mặt Lão Tứ, Cố Bắc nổi cơn thịnh nộ: “Chính tai tao nghe thấy còn bảo giả nữa hả? Tao đã nói rồi, mày rơi vào tay bọn chúng, làm sao mà chúng nó không thẩm vấn mày cho được, vậy mà còn thả mày về, thì ra mày không chỉ bán đứng tao, mà mày còn muốn làm tay trong cho bọn nó, tao đối với mày cũng không phải tệ, sao mày không nghĩ tới, lại dám đối xử như vậy với tao?”
Cố Bắc cực kỳ tức giận, gã đã tìm đủ mọi cách để bảo vệ Lão Tứ, vậy mà Lão Tứ trực tiếp bán đứng gã, so với bạn gái chia tay còn làm cho gã khó tiếp nhận hơn.
Hiện tại, gã hận là không thể lập tức giết chết Lão Tứ, để gã giải mối hận trong lòng!
Lão Tứ mờ mịt, gã có nói một chút chuyện của Cố Bắc, thế nhưng cũng sẽ làm cho Cố Bắc gặp sự cố gì, còn có, lúc nào gã đáp ứng nằm vùng cho bọn họ rồi?
“Nhất định là có hiểu lầm gì ở đây…”
“Hiểu lầm!” Cố Bắc càng thêm tức giận, hai bàn tay lây mạnh Lão Tứ, bởi vì dùng sức quá mạnh, nửa cánh tay của gã bị tê dại, Lão Tứ miệng đầy máu, mặt mày sưng to, đỏ rực như đầu heo, không nhìn ra được mặt mũi.
“Lỗ tai tao không có bị điếc!” Cố Bắc giận giữ cười to: “Lão Tứ, còn nhớ tao đã từng nói cái gì rồi đúng không?”
Lão Tứ sợ hãi, cả người run cầm cập, máu trên miệng chảy dài xuống vạt áo, nổi bật trên nền quần áo màu xanh lam của bệnh viện.
Gã vì mạng sống mà nằm trên mặt đất ôm lấy chân Cố Bắc: “Chủ tịch Cố, ngài phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không có bán đứng ngài, cầu xin ngài hãy tin tưởng tôi.”
Cố Bắc nhìn Lão Tứ giống như con chó, cười lạnh nhạt: “Tao cũng muốn tin tưởng mày, nhưng nhìn bộ dạng vô tích sự của mày, nếu mày không bán đứng tao, tao cũng ngạc nhiên!”
Một chút chính trực còn không có, nếu như không nhận tội khai ra thì gã mới ngạc nhiên!
“Đều đứng ngây ra đó làm gì hả?” Cố Bắc tức giận, thuộc hạ liền đến kéo Lão Tứ ra.
“Cầu xin ngài, ngài phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không có bán đứng ngài.” Lão Tứ đến chết không thừa nhận, nếu nhận thì gã chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nhưng mà không thừa nhận đi chăng nữa thì Cố Bắc đã nhận định chính Lão Tứ đã bán đứng mình.
Cố Bắc muốn nhân cơ hội này giết gà dọa khỉ, để người của gã nhìn thấy, bán đứng gã thì sẽ có kết cục gì!
“Chúng mày theo tao, tao sẽ không bạc đãi, nhưng mà nếu bán đứng tao, chỉ có một con đường chết!” Cố Bắc khí thế hùng hồn, ngày hôm nay ai cũng không cứu được Lão Tứ.
Vì khiếp sợ, đàn em của Cố Bắc