Chương 672: Sao số con nhiều chuyện thế
Lâm Nhụy Hi không ngủ cũng không nói chuyện, chỉ nép vào vòng tay của Lâm Tân Ngôn, Lâm Hi Thần ngồi trên ghế sô pha đối diện, mím môi nhìn em gái, rồi đột nhiên bước xuống ghế sô pha và đi đến chỗ Lâm Tân Ngôn, tới trước mặt em gái rồi sờ đầu cô bé hỏi: “Em đói chưa?”
Lâm Nhụy Hi không trả lời.
Cậu bé thở dài, lần này em gái mình thực sự sợ hãi, thậm chí không muốn nói gì nữa.
Trời đã tối muộn, Lâm Tân Ngôn bảo Vú Vu đưa Lâm Hi Thần đi ngủ, nhưng cậu bé không đi: “Còn mẹ thì sao?”
“Mẹ sẽ đợi ba con về.” Lâm Tân Ngôn nhìn con trai: “Ngoan, con đi ngủ đi.”
Lâm Hi Thần ngồi bên cạnh cô và nói: “Con muốn chờ cùng mẹ.”
Lâm Tân Ngôn chạm vào đầu con trai mình và ôm cậu vào lòng, cùng họ chờ thì sẽ không còn sốt ruột nhiều nữa.
Đêm nay không ai trong số họ ngủ, khi trời vừa tờ mờ sáng, Vú Vu nói: “Để tôi đi làm chút gì ăn, tối qua mọi người đã không ăn gì rồi, bây giờ phải ăn mới được.”
“Vú làm đồ ăn đi.”
Tông Cảnh Hạo còn chưa về, chắc là vẫn chưa tìm được Thẩm Bồi Xuyên, cô làm sao mà ăn được.
Cho dù cô không ăn thì hai đứa trẻ cũng phải ăn, lát nữa mấy người Tông Khải Phong trở về cũng ăn luôn.
Chuẩn bị luôn cho mọi người.
Tuy nhiên, tất cả đều đã được chuẩn bị, mà bọn họ một ngày rồi vẫn chưa về.
Hai đứa trẻ không chịu được lăn ra ngủ trên ghế sô pha, Lâm Tân Ngôn bế Lâm Nhụy Hi lên lầu, vú Vu đưa Lâm Hi Thần về phòng ngủ dưới tầng.
Cô ngồi xuống mép giường rồi kéo chăn bông đắp cho con gái, cô không dám đặt con xuống, nếu không con bé tỉnh dậy sẽ lại tìm cô.
Cô bé bị một cú sốc quá lớn.
Vú Vu đặt Lâm Hi Thần lên giường, thấy không có dấu hiệu tỉnh lại, bà đi vào bếp bưng một bát canh đưa cho Lâm Tân Ngôn: “Cô uống bát canh này đi.”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Tôi không uống được đâu.”
“Không uống được cũng phải uống, cô vẫn là người mà.” Vú vu đưa cho cô bát canh và thìa: “Để tôi đút cho cô.”
“Không cần đâu, cứ để trên bàn đi, lát nữa tôi sẽ uống.” Lâm Tân Ngôn làm sao có thể để cho Vú Vu đút cho mình được, cô thật sự không muốn uống, cũng không muốn vú Vu lo lắng.
Lúc này dưới tầng có âm thanh cửa mở, Lâm Tân Ngôn căng thẳng: “Có phải Bọn họ về rồi không?”
Vú Vu nói: “Để tôi đi xuống xem.”
Trong chốc lát, có tiếng bước chân đi lên lầu, không phải là vú Vu, cô quay đầu lại thì là Tông Cảnh Hạo đang đi lên.
“Thế nào rồi, anh đã tìm thấy anh ấy chưa?” Lâm Tân Ngôn lo lắng hỏi.
Tông Cảnh Hạo không nói, anh chỉ kéo lỏng cổ áo của mình, sắc mặt không tốt.
Lâm Tân Ngôn trầm mặt xuống, rõ ràng là vẫn chưa tìm được, nếu không tâm trạng của anh sẽ không tệ như vậy.
Tông Cảnh Hạo nhìn thấy bát canh còn nguyên trên bàn, hơi nhíu mày: “Em chưa ăn à?”
“Em không ăn được.” Lâm Tân Ngôn rũ mắt xuống.
Tông Cảnh Hạo ngồi trên giường, nhìn người vợ và thì thầm: “Là do Cố Bắc làm điều đó. Gia đình bọn họ không biết họ đã sử dụng biện pháp nào để đưa người ra được, bọn họ vốn định ra nước ngoài, nhưng hôm đó bắt được ông Cố và bị tuyên án tử hành, là bọn họ muốn tìm trả thù anh. ”
Suốt hai ngày đêm anh đều ở bên ngoài vừa tìm người vừa điều tra tình hình lúc đó, trên cầu có camera giám sát, tất cả cảnh tượng lúc đó đều được quay lại.
Cố Bắc biết đó là xe của Tông Cảnh Hạo nhưng không biết Tông Cảnh Hạo có lái xe không, gã lái xe địa hình bốn bánh và đâm vào xe do Thẩm Bồi Xuyên lái, lúc đó có rất nhiều xe trên cầu và Thẩm Bồi Xuyên không thể thoát ra ngoài được, hơn nữa còn có trẻ con ở bên trong, anh ấy qua bị động.
Khi chiếc xe bị xe của Cố Bắc ép vào lan can, anh ấy ném Lâm Nhụy Hi xuống từ cửa kính xe và được người đi đường cứu mới có thể thoát được, tuy nhiên anh và dì Vương không kịp nhảy xuống dưới, nên cùng xe rơi xuống khỏi cầu.
Dưới cầu Khê Tâm có một con sông, dòng nước chảy xiết nên ngã xuống là rất nguy hiểm.
Chiếc xe đã được trục vớt, cửa xe vẫn đóng, kính không bị hư hại, không có dấu vết của Thẩm Bồi Xuyên, chỉ có dì Vương chết đuối bên trong.
Thân thể Lâm Tân Ngôn run lên một chút: “Vậy thì Cố Bắc bây giờ đang ở đâu? Chạy trốn rồi sao?”
“Không, gã