Chương 685: Anh nóng sao
Tròng mắt Thẩm Bồi Xuyên sâu thẳm như cái giếng không đáy không chớp nhìn cô gái trước mặt, gò má cô trắng nõn, đôi mắt trong suất lại để lộ sự thành thục không hợp với tuổi tác, đáy mắt kiên cường làm người ta phải đau lòng, anh ta làm sao có thể miễn cưỡng cô được chứ?
Anh dần thu hồi lực trên tay lại nhưng cánh tay nhỏ của Tang Du lại quấn lấy cổ anh đưa môi tới gần sâu đậm hôn cánh môi anh.
Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên tràn đầy kinh ngạc, nụ hôn này đến quá bất ngờ làm anh đột nhiên quên đáp trả, hoặc là cũng không biết làm sao đáp lại.
Tang Du cũng không hề nổi giận vì anh không đáp lại, ngược lại càng hôn sâu hơn, cô thích anh như vậy có chút đần có chút ngu còn có chút đơn thuần nữa.
Có thể do Tang Du hôn quá sâu quá nhiệt tình làm người đàn ông đần độn như Thẩm Bồi Xuyên có chút nóng, cũng có chút động lòng, anh ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tang Du không thành thạo hôn cố gắng đáp lại.
Sau hồi lâu, Tang Du chủ động buông anh ra, cánh môi cô như hoa anh đào đỏ trong sương, ẩm ướt lại đỏ thẫm, cô chớp mắt giọng nói khàn khàn: “Em làm sao có thể hối hận, em thích anh như vậy, là tại anh ngốc em nói gì anh cũng tin thật, em chỉ gạt anh thôi, em không hối hận vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn khuôn mặt vừa nhiệt tình vừa chân thành của cô trong lòng giống như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tê dại khẽ run, trái tim giống như không phải của anh, không chịu sự khống chế của anh, không có tiết tấu cũng không có quy luật đập thình thịch.
Anh chớp mắt thấp giọng nói: “Tang Du, anh nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của em, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Tang Du vốn tưởng rằng anh sẽ có ‘vẻ mặt tỏ tình’ cho dù là không có cũng nên bày tỏ một chút tình yêu của anh, nhưng mà… Anh lại trịnh trọng cảm ơn sự tín nhiệm của cô?!!
Cô hít hít mũi: “Em đã chuẩn bị muốn khóc, nhưng mà anh lại để cho em muốn cười.”
Mặt Thẩm Bồi Xuyên rất nghiêm túc: “Anh nói không đúng sao?”
Trong lòng anh suy nghĩ là câu nào sai rồi?
Tang Du lắc đầu nói: “Em đâu nói sai đâu, anh nói rất hay, cũng rất tốt, làm em rất cảm động.”
Thẩm Bồi Xuyên nhăn mày: “Rõ ràng em muốn cười, chỗ nào giống cảm động em nghĩ anh ngốc sao?”
“Không có, em đâu thấy anh ngốc, chẳng qua là em thấy anh không quá thông minh mà thôi.” Nói xong Tang Du chạy thẳng vào phòng sau đó lên giường lấy chăn quấn quanh người.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô như một ngọn núi nhỏ trên giường đôi môi chậm rãi giương lên lộ ra một nụ cười yếu ớt, anh không nhanh không chậm đi tới, ngồi ở mép giường, sau đó đưa tay vén chăn của cô làm Tang Du lộ ra cái đầu nhỏ chớp mắt nhìn anh.
Thẩm Bồi Xuyên xoa nhẹ gò má cô, cô chỉ vừa mới lớn vẫn còn chút non nớt, giống như đóa hoa sắp nở rộ kiều mỵ mà mê người.
Trái tim của anh lần nữa rung động, hạ nửa người xuống hôn lên trán cô, hôn xong anh không lập tức rời đi mà nhắm mắt lại ngửi mùi hương trên người cô mùi dầu gội