Chương 808 : Anh đã làm gì sai sao?
“Vâng, bọn em đến ngay.” Vương Thính Tuyết dắt Tang Du bước nhanh đến.
Lâm Tân Ngôn liếc nhìn họ và cười hỏi: “Đang nói thầm gì đấy?”
Tang Du cười: “Thính Tuyết thấy chị mua quần áo trẻ em, thì cậu ấy hỏi em là chị đã có con rồi sao. Em nói chị là mẹ có ba con rồi, cậu ấy nói chị trông rất trẻ.”
“Còn rất đẹp nữa, chị rất xinh đẹp.” Vương Thính Tuyết nhanh chóng nói thêm.
Lâm Tân Ngôn cười, cô cũng là người bình thường, được khen xinh đẹp, trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Là bé trai sao?” Vương Thính Tuyết nhìn chiếc áo len màu đỏ trên tay Lâm Tân Ngôn trông giống đồ của con trai.
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Người phục vụ trong cửa hàng nói: “Chiếc áo len này trông rất hợp với quần jean.”
Lâm Tân Ngôn không cần người phục vụ giới thiệu về cách phối đồ, các con của cô luôn mặc rất thời trang. Là một nhà thiết kế quần áo, cô có một quan điểm rất riêng.
Cô nhờ họ đến giúp vì họ còn trẻ và có tầm nhìn khác, cô cần được tiếp xúc với những điều mới mẻ để hoàn thiện bản thân.
Vương Thính Tuyết đã nhìn thấy ma nơ canh mặc bộ này.
“Có lẽ là rất đẹp.”
Tang Du cũng nó: “đi kèm với một đôi giày thể thao màu trắng cũng rất tốt.”
Vương Thính Tuyết chỉ vào một đôi giày và nói: “Đôi giày này trông đẹp đấy.”
“Hợp với giày thể thao trắng hơn.”
Hai người họ đang tranh cãi với nhau, và Lâm Tân Ngôn nhìn họ rồi vui vẻ cười.
Tuổi trẻ thật tốt.
Tuy cô nhìn trông còn trẻ, nhưng tính cách thì trưởng thành hơn họ rất nhiều.
Lâm Tân Ngôn mua hai bộ ở cửa hàng này, rồi đến cửa hàng khác, và cuối cùng mua cho hai đứa trẻ ba bộ.
Lâm Tân Ngôn bảo tài xế đưa Vương Thính Tuyết trở lại trường học, cô và Tang Du trở về biệt thự.
Tiểu Bảo lúc này đã tỉnh, hai mắt to tròn mở ra, Tang Du muốn ôm vào lòng, Lâm Tân Ngôn cầm quần áo vào nhà, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Thẩm Bồi Xuyên: “Đến biệt thự ăn cơm đi.”
Giờ phút này, Thẩm Bồi Xuyên đang ở nhà một mình xem tivi, chuyên mục pháp luật xã hội, Tang Du không có ở nhà, anh ấy ở nhà một mình rất chán.
Nghe thấy có tin nhắn, anh ấy lập tức mở máy khi nghĩ đó là Tang Du, nhưng anh ấy có chút thất vọng vì đấy là Lâm Tân Ngôn, vì không muốn ra ngoài, anh ấy trả lời: “Tôi không đi đâu.”
Ngay sau đó tin nhắn của Lâm Tân Ngôn lại đến: “Tang Du đang ở đây, cậu có thể đến hoặc không.”
Sau khi gửi tin nhắn này, Lâm Tân Ngôn đặt điện thoại xuống và bước ra ngoài, Tang Du ngồi trên ghế sô pha trêu chọc Tiểu Bảo, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đi ra liền nói: “Em thấy cậu bé ngày càng giống chị.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Thật không?”
“Đúng vậy, con trai có phúc giống mẹ, con gái có phúc giống cha. Hình là là cậu bé có phúc.” Lời của Tang Du là được người xưa truyền lại, không có cơ sở khoa học, nhưng chúng vẫn là điềm lành. Vì dù sao, con cái đều giống cha hoặc mẹ.
Lâm Tân Ngôn làm theo, đưa tay chạm vào má con trai, hỏi Tang Du: “Hôm nay đi bộ lâu có mệt không?”
Tang Du lắc đầu và nói rằng cô ấy không mệt.
Cô ấy thực sự không cảm thấy mệt mỏi, mỗi khi đến cửa hàng nào đều có ghế sô pha và người rót nước, cô ấy cũng không đi lại nhiều.
Lâm Tân Ngôn yêu cầu vú Vu chuẩn bị thêm đồ ăn, và vú Vu đồng ý.
Khoảng nửa giờ sau Tông Cảnh Hạo trở về, tiếp theo là Thẩm Bồi Xuyên.
Sau khi nhận được tin nhắn thứ