Chương 816: Không thể đưa Tiểu Nhã đi
“Hiến tặng thì cháu biết. Nhưng mang thai hộ là sao, cháu không hiểu lắm.” Mọi người đều đều thấu tỏ, sao không hiểu mang thai hộ ở đây là gì, chỉ muốn bà cụ nói rõ ràng.
Nếu muốn nói rõ, vậy thì nói rõ
Nhân cơ hội này làm cho rõ ràng.
Bà cụ cũng biết như vậy là quá đáng, nên phải mất một lúc mới lên tiếng: “Trứng của Tiểu Nhã vô dụng, nhất định không thể có con với Tô Trạm. Nhưng có rất nhiều người sẵn sàng bán trứng, nếu việc này cũng không thành công thì đương nhiên phải tìm người mang thai hộ. Bác sĩ cũng nói rằng thụ thai tự nhiên là tốt nhất, để đứa trẻ sinh ra được thông minh ”.
Lâm Tân Ngôn hít một hơi khí lạnh.
“Bà nội…”
“Tô Trạm.” Lâm Tân Ngôn đè nén lạnh lùng trong lòng, hướng mắt về phía Tô Trạm: “Cậu nghĩ như thế nào?
“Em sẽ không làm gì có lỗi với Tần Nhã.” Tô Trạm thể hiện thái độ kiên quyết.
“Thằng khốn, sinh con sao lại có lỗi với con bé?” Bà cụ gầm lên.
Tần Nhã nhắm mắt lại, nghe xong lời của bác sĩ, cô ấy biết ngày này nhất định sẽ xảy ra, nhưng cô ấy không ngờ nó lại đến sớm như vậy.
Cô nhướng mi nhìn Tô Trạm: “Chúng ta ly hôn đi …”
“Anh sẽ không ly hôn!” Tô Trạm vội ngắt lời cô, ngồi xổm trước mặt cô ấy: “Anh sẽ không làm bất cứ điều gì bà nói, anh sẽ không phản bội em.”
Tần Nhã chỉ lạnh nhạt nhếch nhếch môi, cười lạnh mà lòng bi thương.
“Chuyện tới bây giờ, anh nói những thứ này có ích lợi gì? Có thể giải quyết gì sao?” Tần Nhã tự ngẫm: “Em đã sai từ đầu rồi.”
Lông mi của cô rung động, nước mắt ẩn hiện càng ngày càng dày: “Tô Trạm, em cố giành lấy anh, nên mới ngã trong tay anh hai lần.”
“Tần Nhã…”
Tô Trạm nắm lấy tay cô ấy: “Em tin anh…”
Tần Nhã lắc đầu: “Đây là tình thế không có cách giải.”
Lâm Tân Ngôn không thể tưởng tượng được Tần Nhã đã trải qua khoảng thời gian này như thế nào, ngày nào cũng phải chịu đựng bầu không khí như vậy, có khác nào sống không bằng chết, không trách Tô Trạm và Tần Nhã lại dọn ra ngoài.
Cô nhìn lướt qua Tô Trạm rồi cuối cùng nhìn về phía bà lão: “Bất kể hôm nay kết cục là như thế nào, cháu có vài lời muốn nói.”
Tô Trạm nhìn sang.
Bà cụ hỏi: “Cháu cũng tán thành chúng nó ly hôn đúng không?”
Lâm Tân Ngôn mím môi: “Đúng vậy.”
“Chị dâu…”
“Nghe tôi nói!” Lâm Tân Ngôn cắt lời Tô Trạm, cô thở dài: “Tần Nhã sẽ về với tôi. Tôilà người thân duy nhất của con bé ở trong nước. Thấy con bé bị hành hạ như thế này, tôi rất hối hận!”
Cô nhìn Tô Trạm: “Hai đứa làm sao đến được với nhau, cậu rất rõ đúng không?”
Tô Trạm mím chặt môi.
“Nếu tôi biết mọi chuyện sẽ thành ra như ngày hôm nay, tôi sẽ không bao giờ đồng ý để hai người kết hôn!” Lâm Tân Ngôn tiếp tục, kìm nén cảm xúc: “Lúc đó ở Bạch Thành, bà nội nóng lòng muốn cậu kết hôn, vì vậy cậu và Tần Nhã mới tiến tới với nhau, giữa hai người tình cảm rất