Chương 883: Đêm hội từ thiện
Cốc cốc…
Có tiếng gõ bên ngoài cửa phòng làm việc.
Anh ta nắm chặt hai tay, một lúc sau mới bình tĩnh lại, đặt tấm ảnh vào trong ngăn kéo, lấy một tập tài liệu mở ra, rồi nói: “Vào đi.”
Lăng Vi bước vào với một tập tài liệu trên tay, cô ta đưa tài liệu qua: “Đây là tài liệu của hôm nay, cần xin chữ ký của anh.”
Khuôn mặt Giang Mạt Hàn không chút biểu cảm, anh ta mở tập tài liệu ra.
“Tôi thấy sắc mặt anh không được tốt, trong người khó chịu sao?” Lăng Vi quan tâm hỏi, không hề nhắc đến chữ nào chuyện của ngày hôm qua.
Giang Mạt Hàn mím chặt môi, không hề trả lời.
Lăng Vi cắn môi nói: “Mạt Hàn…”
“Được rồi.” Lúc này anh ta ném tập tài liệu đã được ký tên qua, rõ ràng là không muốn nghe Lăng Vi nói.
Lăng Vi siết chặt tay, cuối cùng cũng kìm lại những lời muốn nói, cầm tập tài liệu lên: “Quỹ tình thương và ước mơ có tổ chức đêm hội từ thiện, gửi anh tấm thiệp mời.”
Nói xong liền đưa tấm thiệp vàng qua.
Đi hoạt động này thường là những người có uy tín danh dự, chủ yếu là dành cho những người giàu có, cung cấp một sân chơi để tuyên truyền, có địa vị, đương nhiên muốn có danh tiếng tốt.
Đây còn là một hoạt động mang lại lợi ích cho hai bên, người giàu có quyên góp tiền có danh tiếng, quỹ sau khi quyên góp sẽ mang giúp đỡ những người gặp khó khăn.
Giang Mạt Hàn nhìn qua rồi nói: “Tôi biết rồi.”
“Em và anh cùng đi nhé.” Lăng Vi nói nhưng sợ rằng anh sẽ từ chối: “Trong trường hợp như vậy anh cần một người phụ nữ ở bên cạnh.”
Giang Mạt Hàn lạnh nhạt hừ một tiếng: “Cô còn bận việc.”
Tại khách sạn.
Cố Hiềm cầm một chiếc hộp trên tay, rồi gõ cửa phòng Tông Ngôn Hi.
Cô mặc bộ quần áo ở nhà giản dị và đeo cặp kính chống tia bức xạ trên sống mũi, đang làm việc trước máy tính, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô liền bước tới mở cửa.
Nhìn thấy Cố Hiềm liền hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Đương nhiên là có việc rồi.” Không đợi Tông Ngôn Hi mời vào trong, anh ta đã chen vào.
Cô đóng cửa lại, tháo kính ra và hỏi: “Anh có muốn uống gì không?”
“Không uống, không uống, thử bộ này đi.” Cố Hiềm đưa qua.
Tông Ngôn Hi ngơ ngác nhìn anh ta: “Thử bộ này làm gì?”
“Đương nhiên là có việc rồi.” Cố Hiềm kéo cô: “Một đêm hội từ thiện, tôi không có người phụ nữ đi cùng, cô đi cùng tôi.”
Tông Ngôn Hi nhướng mày: “Tôi không có thời gian.”
“Tôi không quan tâm, trừ khi cô không cần người bạn này nữa.” Cố Hiềm ngồi xuống ghế sô pha, giở trò nanh nọc.
Tông Ngôn Hi không còn cách nào khác đành cầm lấy bộ đồ mà anh ta mang đến: “Anh đã giúp tôi rất nhiều chuyện, cũng ít khi thấy anh cần giúp đỡ, hôm nay sẽ theo ý anh.”
Cố Hiềm mỉm cười: “Làm người phụ nữ đi cùng tôi cô cũng không thấy mất mặt đâu, tôi cũng không phải là xấu, đúng không?”
Tông Ngôn Hi bật cười: “Lại bắt đầu tự sướng rồi.”
“Vậy ý cô là tôi xấu sao?” Cố Hiềm trợn tròn mắt nhìn cô.
“Không xấu, được chưa?” Nói xong, Tông Ngôn Hi cầm lấy bộ đồ đi vào trong phòng.
Một lúc sau, cô mặc một chiếc váy dài trắng bước ra và hỏi: “Có được không?”
Hai mắt Cố Hiềm sáng lên: “Chiếc này quả nhiên hợp với cô, xem ra tôi rất có mắt nhìn đấy chứ, chỉ cần làm thêm tóc là được rồi.”
“Không cần trang điểm sao?” Tông Ngôn Hi hỏi.
“Trông xinh đẹp vậy rồi, không xoa phấn cũng đẹp mê người.” Cố Hiềm mỉm cười nói.
Tông Ngôn Hi nói vẫn cần trang điểm một chút: “Anh là người phụ trách, lần đầu tiên tham gia sự kiện như này, không thể để cho anh mất mặt được.”
Sau một năm làm việc vất vả, Cố Hiềm đã trở thành người phụ trách chi nhánh của công ty nơi mà anh ta đang làm việc, không phải quá tập trung nhưng lại rất có năng lực.
“Vậy thì tốt quá.” Cố Hiềm càng thêm vui sướng.
Tông Ngôn Hi liếc nhìn anh ta, tiếng Trung tiến bộ rất nhanh, lời gì cũng có thể nói ra rồi.
Bảy giờ tối.
Lối vào sảnh của bữa tiệc đậu kín những chiếc xe sang chảnh, như một hàng dài rồng rắn.
Có thể thấy bữa tiệc tối nay vô cùng hoành tráng.
Vì buổi tiệc tối nay, Lăng Vi đã cố ý trang điểm đậm, mặc chiếc váy đen, gợi cảm và quyến rũ, khoác tay Giang Mạt Hàn cùng xuất hiện trong bữa tiệc, vô cùng nổi trội, đến nỗi có người nói cô ta và Giang Mạt Hàn rất xứng đôi.
Cô ta mong ngóng ngước nhìn Giang Mạt Hàn, nhưng để lại cho cô ta chỉ là khuôn mặt thờ ơ.
Trong lòng cô ta không khỏi có chút thất vọng.
Một chiếc xe dừng bên ngoài hội trường, tài xế bước xuống mở cửa, Cố Hiềm cúi người xuống xe, anh ta mặc một bộ vest màu xám, trang trọng và lịch sự, sau khi dừng bước liền quay người đưa tay về phía Tông Ngôn Hi.
Trông dáng vẻ giống như một hoàng tử phương tây.
Tông Ngôn Hi đưa tay đặt vào lòng bàn tay của anh ta, mỉm cười rồi cúi người bước xuống xe.
“Khoác lấy tay tôi.” Cố Hiềm đứng thẳng người, thiếu đi khuôn mặt tươi cười trêu đùa hằng ngày, thay vào đó là dáng