Công Ngọc

Chương : 10


trước sau

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Trong phòng yên ắng không một tiếng động, hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm Đổng Nhị Nương.

Một vị cung nhân nghi ngờ nhìn Đổng Nhị Nương, đột nhiên nói: "Lão nô nhớ rồi, mấy ngày trước thế tử ra ngoài, xe ngựa nhà Đổng Minh phủ đã xuất hiện mấy lần. Ban đầu thế tử đi đường tắt từ rừng trúc đến Nguyệt Đăng Các, xe ngựa của Đổng gia theo phía sau , nếu không phải thế tử lệnh cho người bày bức màn che ngoài rừng trúc, không biết Đổng gia còn muốn theo bao lâu. Vị Đổng nương tử này, ngươi rốt cuộc đang suy tính cái gì, tại sao cứ luôn đi theo thế tử? "

Đoàn Ninh Viễn không biết có khúc chiết như thế, sau khi qua cơn chấn kinh, biểu tình khó nhìn hơn mấy phần.

Tuyệt Thánh vỗ trán: "Đệ hiểu rồi, sư huynh, đôi chủ tớ này một kẻ vờ trúng độc, một kẻ nghĩ trăm phương ngàn kế để lấy Lục Nguyên Đan của huynh, nếu như Đằng nương tử đưa thuốc cho nàng ta, hoặc là sư huynh không bày trận ‘Ngũ Tạng’, Lục Nguyên Đan sẽ bị bọn họ lừa lấy mất rồi. "

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Ánh mắt Đổng Nhị Nương hoảng loạn, nhưng vẫn không chịu lên tiếng.

Lận Thừa Hựu cười chế nhạo, "Có phải vẫn chưa bịa kịp lời nói dối, vừa hay ta cũng không có kiên nhẫn, theo luật pháp của bổn triều ‘kẻ nào trộm năm mươi cuộn lụa, lưu đày 3000 dặm’ (1), truy trộm không thành,cũng bị giam hai năm. Chủ tớ các ngươi hợp lực lấy trộm Lục Nguyên Đan, dựa vào giá trị của Lục Nguyên Đan, phạt 50 trượng, giam hai năm cũng không là gì, tội nặng như thế cũng không cần phiền huyện Vạn Niên thẩm lý đâu. Người đâu, trực tiếp giải đôi chủ tớ này tới phủ Kinh Triệu.

(1) Thời nhà Đường, lụa được xem như một loại tiền tệ để lưu thông, vậy tỷ lệ chuyển đổi giữa tiền lụa và tiền đồng vào thời điểm đó là bao nhiêu? Đầu thời nhà Đường, một tấm lụa tơ tằm có giá khoảng 200 đồng, trong khi một tấm lụa tơ tằm vào thời Khai Nguyên là 550 đồng.

Sắc mặt Đổng Nhị Nương thoáng chốc tái nhợt, nàng ta vô thức nhìn Đoàn Ninh Viễn, trong mắt Đoàn Văn Nhân có chút chán ghét, nàng lặng lẽ chắn trước mặt Đoàn Ninh Viễn, cũng may Đoàn Ninh Viễn chỉ nhìn Đổng Nhị Nương chứ không hồ đồ làm ra chuyện bốc đồng nào.

Cung nhân đang chuẩn bị vây chặt Đổng Nhị Nương, trong mắt Đổng Nhị Nương dâng lên một lớp sương mong mỏng, đột nhiên nói, "Chờ đã--"

Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn Lận Thừa Hựu , chậm chậm quỳ sụp xuống đất: "Ta không cố ý lừa lấy Lục Nguyên Đan , ta chỉ muốn cứu A Nương."

“A Nương của ngươi?!” Mọi người nghi ngờ nói.

Đổng Nhị Nương lặng lẽ gật đầu, cố gắng mở miệng, nhưng cơ thể lại run rẩy, cũng không biết Thành Vương thế tử đã sử dụng thuật pháp gì, khiến nàng ta ngứa đến không tự chủ được.

“A Nương ta đầu năm mới phát bệnh” nàng ta vừa nóng vừa lạnh, miễn cưỡng mở miệng, “Cha ta đã tìm khắp danh y nổi tiếng và thử đủ mọi cách châm cứu, bói toán, uống vô số thuốc nhưng a nương không có chuyển biến. Có lẽ là ngày nghĩ đêm mơ, một ngày nọ cha đến chùa Từ Ân thắp hương, trở về liền nằm mơ, mơ thấy một vị Phật hiện ra nói với cha, nếu ngươi muốn cứu tính mạng của thê tử hãy tìm đến Thành Vương thế tử để xin thuốc, sau khi tỉnh dậy ông cho người đi nghe ngóng, biết trên người Thành Vương thế tử có thuốc hiếm, cha ta nhận định giấc mộng đó là ông trời chỉ dẫn, ngày hôm sau liền mang ca ca đến phủ Thành Vương để bái phỏng, thật không may, phu thê Thành Vương đã đi vân du bên ngoài, thế tử cũng không ở Trường An. Cha ta tìm kiếm cả tháng trời nhưng đến mặt thế tử cũng chưa gặp được.

Nàng ta vốn có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, khi nói chuyện vai khẽ run, thêm vào nước mắt lã chã rơi xuống, rất có tư thái ôn nhuận như hoa lê ngậm nước trong mưa.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

"Từ sau khi a nương ốm nặng, cha ta cũng cũng đổ bệnh do bôn ba mấy ngày liền. Mấy hôm trước ta và huynh ta nghe tin thế tử trở về, chúng ta luôn nuôi một tia hi vòng chờ ở ngoài phủ Thành Vương, nhưng có lẽ thời vận không tốt, đừng nói đến việc xin thuốc, ngay cả bái thiếp cũng không chuyển được đến tay thế tử. Ta đem việc này bẩm báo lại với cha đang nằm trên giường bệnh, ông than thở mọi việc đều do duyên số, mấy ngày qua cha nhờ đồng liêu giúp liên hệ, ai cũng nói không giúp được, Thanh Hư tử đạo trưởng đã khổ luyện rất nhiều để luyện được Lục Nguyên Đan, thuốc đã được trao cho Thành Vương thế tử, thế tử vì thương tiếc tâm huyết của sư phụ nên không bao giờ đưa nó cho người khác."

Những người trong phòng nghĩ thầm, đây lại là sự thật. Lục Nguyên Đan có thể so sánh với bảo vật trân quý, không biết có bao nhiêu người ở trong Kinh tham lam, năm trước phu nhân của Vi thượng thư bị bệnh nặng, Vi thượng thư cũng muốn xin Lục Nguyên Đan cho vợ mình, trước tiên tìm thế tử sau đó tìm đến Thanh Hư Tử đạo trưởng, đều không có hiệu quả. Sau đó vẫn xin đến chỗ thánh nhân, nhờ thánh nhân cầu tình mới có được một viên.

Không lâu sau đó, Thanh Hư Tử đạo trưởng tuyên bố với mọi người, mệnh cách của Thành Vương thế tử kỳ lạ, phải có vài viên thuốc phòng thân, trừ khi ma quái làm loạn hoặc tình thế nguy cấp, không thể lấy cho người khác, nếu không thế tử sẽ nguy hiểm đến tính mạng, lời này vừa nói ra mới triệt để chặt đứt ý niệm của người trong Kinh.

Đổng Nhị Nương đáng thương nói: "Cha nói: 'Thành Trường An có rất nhiều người bị bệnh nặng, nếu tất cả đều tìm đến Thành Vương thế tử xin thuốc, thế tử nên cho hay không cho? Lời nói của Thành Hư Tử đạo trưởng nhìn như không hợp đạo làm người, nhưng thực chất đã giảm đi không ít phiền toái cho thế tử.Bỏ đi bỏ đi, xin thuốc là không có hy vọng rồi, nếu A nương không thể cứu mạng thì đó là do mệnh của bà ấy. '"

"Kể từ đó, cha và huynh không còn ý nghĩ đi bái phỏng Thành Vương thế tử nữa, bệnh tình của A nương vẫn không có tiến triển, vì chăm sóc cho bệnh của A Nương ta ăn không ngon ngủ không yên, a huynh thấy ta phờ phạc, nhân lễ Thượng Tỵ ép ta phải ra ngoài giải toả, ta vốn định đi đến bờ sông để cầu phúc cho cha mẹ, nhưng đi được nửa đường thì thấy Thành Vương thế tử và người hầu cưỡi ngựa đi ngang qua ... "

Đuôi mắt nàng ta thoáng liếc qua Đoàn Ninh Viễn, thấy y bất động, lồng ngực đột nhiên thắt lại cúi đầu bình tĩnh nói: "Ta không có thời gian trở về thành bẩm báo cha và huynh, ai biết bị Thành Vương thế tử phát giác, lại bị chặn ở bên ngoài rừng trúc.”

"Lúc đó đã tâm ý nguội lạnh , không thể không vòng qua đường dài để đi,lúc được nửa đường bỗng thấy nóc xe như có vật nặng gì đó rơi xuống, ta mở rèm ra thì thấy một vật khổng lồ đen sì sì lướt qua, hoảng quá nên đã ngất xỉu tại chỗ ... "

Đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo vừa rồi của Lận Thừa Hựu, đỉnh đầu khẽ ớn lạnh, lời nói cũng nhanh chóng thay đổi: "Chỉ, chỉ có điều, mới ngất đi một lúc, tỉnh lại liền nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện. Những người đó hình như vừa mới nghe thấy tiếng tin tức nên đến, nói rằng ai đó ở trong rừng trúc bị yêu quái tập kích, hiện có không ít người bị thương. Họ sẽ đến Nguyệt Đăng Các để tìm thế tử nghĩ cách, ta liền, ta liền— "

"Ngươi nhất thời giả bị trúng yêu độc?"

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Đổng Nhị Nương nói trong nước mắt: "Lúc đó ta nghĩ, vì có rất nhiều người bị thương, nên có thêm một người cũng không sao. Thế tử được coi như một nửa người của Đạo gia, y nên lấy ra Lục Nguyên Đan để cứu người. Nếu nhân cơ hội này gặp được Thành Vương thế tử , không chừng có thể xin được Lục Nguyên Đan cho a nương, vậy nên ta thay đổi chủ ý, dứt khoát ngủ trong xe. Ta lên kế hoạch cho việc này một mình, nhũ nương của ta không biết gì cả. "

Quản gia nương tử lắc đầu nguầy nguậy, chỉ hận trong miệng đang ngậm tất.

“Nói ra chỉ trách ta đầu óc mụ mị.” Đổng Nhị Nương khóc nói, “A nương ta bây giờ như ngọn nến trước gió, người làm con như ta ngày đêm lo lắng, ta cũng thật là không còn cách nào mới ra hạ sách này.”

Nàng nghẹn ngào mất tiếng, vẻ mặt rất thê lương, có hai vị phu nhân mềm lòng khẽ thở dài nói: "Đáng thương sao, hóa ra là vì A nương."

Vốn sắc mặt Đoàn Ninh Viễn lạnh băng, khi nghe thấy lời này y mới hơi thả lỏng một chút.

Nào biết vào lúc này, có người khẽ ho một tiếng, Đổng Nhị Nương nghe ra là giọng Đằng Ngọc Ý, liền nhớ tới mọi chuyện đêm nay, biết nữ tử này là thủ đoạn không vừa, liền giả bộ lấy tay áo lau nước mắt, nhưng trong lòng như lâm đại địch, quả nhiên nghe Đỗ phu nhân nói: "Dù muốn cứu mẹ, cũng không thể liên tục lừa gạt hại người khác. Chuyện đầu thì cũng bỏ qua, có thể xem như ngươi hồ đồ, nhưng sau đó thế tử đã nói trước mọi người rằng Lục Nguyên Đan đã phát hết rồi, sao còn giả bộ bất tỉnh sau bức rèm? Rõ ràng không hề bị thương lại để cho hạ nhân nhà ngươi ầm ĩ, khiến Ngọc Nhi nhà ta gánh tiếng xấu trên lưng, rốt cuộc ý đồ của ngươi là gì? "

Đổng Nhị Nương trong lòng thầm hận, nhưng vẻ mặt lại hoảng hốt: "Trước đó ta cũng không biết Lục Nguyên Đan đã phát hết , huống chi cũng không biết trúng yêu độc lại nguy hiểm như vậy. Con yêu quái đuổi tới Tử Vân Lâu cũng là ngoài ý muốn, mặc dù muốn có được một viên Lục Nguyên Đan, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương tính mạng của người khác. Sau này, khi hết thuốc, ta đã biết số phận mình phải như thế này, nhưng cứ nghĩ đến A nương phải rời khỏi dương thế, lòng ta như thiêu đốt, đợi rồi lại đợi, chỉ mong Thành Vương thế tử còn có thể nghĩ cách khác. "

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

“Thực sự là có hiếu quá.” Lận Thừa Hựu tán thưởng, “Nhân danh Hiếu thuận, làm chuyện hại người, nếu lấy được thuốc này, người thật sự trúng độc chắc chắn sẽ chết vì không có thuốc. Nếu viên cuối cùng được phân phát cho ngươi, nam nô bộc Đằng gia vào lúc này đã chết. "

Đổng Nhị Nương nước mắt như châu ngọc, cắn chặt đôi môi đỏ mọng lắc đầu nguầy nguậy.

Lận Thừa Hựu khinh bỉ nhìn cô ta: "Trước lừa lấy Lục Nguyên Đan, sau khiến ta bắt sai trận. Nếu không phải ngươi giả vờ trúng độc hại ta bố trí trận Ngũ Tạng, yêu quái sẽ không xém chút nữa chạy ra khỏi Tử Vân Lâu, con yêu này sắp thành ma, nếu thật sự thả hổ về rừng, làm bị thương không chỉ có bốn năm người. Tổng cộng lại với nhau, phạt trượng ngươi cũng không quá. "

Đổng Nhị Nương mở miệng muốn phản bác, nhìn thấy vết máu trên y bào của Lận Thừa Hựu , trong lòng nàng ta hoàn toàn hoảng loạn, hóa ra Lận Thừa Hựu bị thương nặng như vậy, còn tưởng mình giả bộ hôn mê một hồi chỉ cần tìm một cơ hội thích hợp để tỉnh lại là được, pháp thuật của yêu quái thiên biến vạn hoá, hôn mê rồi tỉnh lại cũng là hợp tình hợp lý. Ai biết rằng ngàn tính vạn tính, lại lỡ mất bí ẩn của thuật pháp Đạo gia này. Lận Thừa Hựu khác với những vương tôn công tử bình thường, nếu chuyện y bị thương kinh động đến trong cung, thánh nhân và hoàng hậu nhất định sẽ hỏi tội, đến lúc đó e rằng cả cha cũng bị liên lụy.

Sắc mặt nàng ta trở nên xám xịt, lại liếc nhìn Đoàn Ninh Viễn lần nữa, Đoàn Ninh Viễn vẻ mặt phức tạp, nhưng không tránh né tầm mắt của nàng, trong lòng nàng ta bỗng thấy một tia hi vọng, nghe nói Phủ Doãn Kinh Triệu và Trấn Quốc Công là bạn chi giao, có lẽ vẫn còn chỗ xoay người .

Lận Thừa Hựu nhìn thấy rõ ràng, trong lòng cười nhạo một tiếng, từ trong tay lấy ra một gói thuốc bột đưa tới cho cung nhân gần đó nói: "Trói nàng ta và bà kia lại, cùng đưa đến phủ Kinh Triệu. Trên người nàng có trùng độc, các ngươi uống thuốc giải trước rồi làm."

Trong phòng hỗn loạn hết lên, Đổng Nhị Nương không biết là sợ hãi hay là ngứa ngáy, thân thể càng ngày càng run rẩy, quản gia nương tử thì thào trong miệng, xoắn xuýt như một con sâu mập mạp. Cung nhân không nói lời nào kéo hai người trói lại kéo ra khỏi phòng.

Đúng lúc này, rèm giường chuyển động,
Tuyệt Thánh từ sau màn bước ra cầm theo một chén canh bùa chạy đến: "Sư huynh, yêu độc trên người An Quốc Công phu nhân đã được dẫn ra rồi, bây giờ không sao đâu, không cần lo lắng bà ấy sẽ chết trên đường đến Thanh Vân Quan. "

Lận Thừa Hựu tiếp lấy chén trà, trong nước trà vàng nhạt có một vài sợi như mực, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt hơn một sợi cũng không dẫn ra được. Lông mày y thả lỏng hỏi, "Còn bốn người bị thương thì sao?"

"Yêu độc gần như tiêu sạch, đoán chừng ngày mai sẽ tỉnh lại."

Lận Thừa Hựu lại hỏi những cung nhân bên ngoài: "An Quốc công đến chưa?"

"Đến rồi, vừa đến tòa nhà phía trước, Thuần An Quận Vương cũng đang ở bên ngoài. Vì quá vội vàng, An Quốc Công đã không cẩn thận ngã ngựa gãy chân. Không màng vết thương ở chân nghiêm trọng, nhất định phải muốn đến phía sau. Cũng may Thuần An Quận Vương ngăn lại mới chịu thôi, hiện giờ vẫn đang băng bó chân bị thương ở tòa phía trước. "

Lận Thừa Hựu quay đầu đi ra bên ngoài:” Chuẩn bị ngựa, nhanh chóng trở về Thanh Vân Quan.”

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

***

Bên ngoài tòa nhà sáng rực ánh đèn, xe ngựa trang nghiêm chờ ở cửa.

Đằng Ngọc Ý đỡ Đỗ phu nhân lên xe, người đánh xe chuẩn bị giơ roi, xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ vây lại.

Đoàn Ninh Viễn cưỡi một con ngựa trắng yên bạc, dẫn đầu kéo cương dừng lại, xuống xe thi lễ cung kính nói: "Phu nhân đêm nay đã bị kinh sợ, vãn bối không thể yên tâm, nếu phu nhân không chê vãn bối ngủ đần, hãy để vãn bối hộ tống mọi người về thành. "

Trên mặt y không một tia gợn sóng, nói xong liền chắp tay đứng đó.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Đoàn Văn Nhân từ phía sau bước ra, xuống ngựa nói: "Phu nhân, Ngọc Nhi, tối nay Ninh Viễn sau khi say rượu đã nói những điều ngớ ngẩn, nhưng tính cách nó ngay thẳng, tuyệt đối không có ý như vậy, bên trong nhất định có hiểu lầm, cần đối mặt phân bua.Y sớm đã hối hận vạn phần, khi nãy còn nói với ta rằng đêm nay người đi chơi khắp trong và ngoài thành, Đằng gia cần phải chăm sóc một vài người bị thương, sợ mọi người trên đường trở về thành không ai trông nom, chủ động muốn đến tiễn. "

Phía trước xe ngựa Đằng gia treo một chiếc xe màn che mạ vàng, bên trong yên tĩnh, rèm được cuốn lên, Đỗ phu nhân nhô đầu thăm dò ra ngoài, nhưng người lên tiếng lại là Đằng Ngọc Ý trong xe, chỉ nghe nàng cười nói: "Đa tạ lòng tốt của phu nhân, nhưng không cần phải thế. Khi nãy ở trong Tử Vân Lâu, trước mặt nhiều trưởng bối như thế ta đã phân tích rạch ròi, dù tuổi ta còn nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn thấu mọi chuyện, trưởng bối lại càng hiểu rõ hơn ta. Biểu tỷ vừa uống thuốc trên đường không thể nán lại quá lâu, ta liền đi ngay không cần phu nhân phải tiễn, cũng xin Đoàn tiểu tướng quân đừng chắn ở phía trước. "

Khuôn mặt Đoàn Văn Nhân hơi cứng lại, đổi thành cười nói với Đỗ phu nhân: "Dì Đỗ, người cùng nhà không nói lời xa lạ. Ta nhớ Ninh Viễn và Ngọc Nhi mười hai tuổi đã định hôn, chớp mắt đã bảy năm, Ngọc Nhi đã mười lăm, Ninh Viễn cũng đã mười chín tuổi, nhưng dù sao nó vẫn chưa đến hai mươi, hành động khó tránh sẽ có những lúc lỗ mãng.

"Nói một câu không thỏa đáng, ở Trường An, một tiểu lang quân giống như nó có mấy ai không uống rượu tìm vui đâu, như những đứa trẻ thân nhân của Đoàn phủ, mấy ai không làm ra việc hoang đường? Nạp thiếp, chơi kỹ nữ…nhiều không kể xiết. So ra phẩm hạnh của Ninh Viễn thuộc dạng hiếm có, khi còn bé vừa học vừa luyện võ, không bao giờ nghe nó than một câu khổ, lớn rồi được cha cho vào quân huấn luyện, sẽ phơi sương phơi gió cùng những binh sĩ khác. Từ sớm Đoàn gia đã đặt ra nguyên tắc, trước khi kết hôn không được có thông phòng, sau khi kết hôn không được tự ý nạp thê thiếp, Ninh Viễn thân là con trai trưởng của Đoàn gia, năm nay đã mười chín tuổi nhưng trong nhà thậm chí còn không có một tỳ nữ thân cận. Trong thành Trường An mỗi khi nhắc đến Ninh Viễn, ai cũng khen một câu lang quân tốt.

"Đỗ phu nhân, bà là người từng trải, biết rõ vấn đề của những thiếu niên này hơn Ngọc Nhi. Ninh Viễn tốt hay xấu, chỉ cần nhìn khắp Trường An sẽ rõ. Đôi khi không chịu được chỉ một hạt bụi trong mắt cũng chưa phải chuyện tốt, nhiều lúc sẽ càng tăng thêm phiền não, đôi khi phạm sai lầm cũng không tính là gì, sửa đổi liền tốt rồi. Nhưng ta có thể nhìn ra được, những lời này chưa chắc Ngọc Nhi sẽ nghe lọt lỗ tai. Nhưng Đỗ phu nhân thì khác, người là trưởng bối đáng kính nhất của Ngọc Nhi, gút mắc của bọn trẻ, vẫn cần người giúp đỡ tháo gỡ . "

Đỗ phu nhân thở dài trong lòng, lời nói này của Đoàn Văn Nhân không thể rõ ràng hơn, không gì khác ngoài muốn nói rằng thiếu niên lang ai cũng phạm sai lầm, cho dù Đoàn Ninh Viễn và Đổng nhị nương có tình riêng, cũng không phải là chuyện to tát, nếu xúc động hủy hôn sau này chưa chắc có thể gặp con rể tốt hơn Đoàn Ninh Viễn. Nhưng sau những sự kiện tối nay, đừng nói thái độ của Ngọc Nhi không hề lay chuyển, ngay cả dì như bà cũng sẽ không bao giờ đồng ý mối hôn sự này. Bà không rõ bằng cách nào Đoàn Ninh Viễn quen biết Đổng Nhị Nương, nhưng một khi thiếu niên đã rung động, trái tim đã không thể lấy lại được.

Bà thanh thản nghĩ, thật may Ngọc Nhi nhìn thấu đáo hơn bà, hành động càng dứt khoát hơn.

Bà lại đánh giá Đoàn Ninh Viễn, đứa nhỏ này anh hùng hào kiệt, thật sự là rồng trong đám người, dù ban nãy thất thố thế nào thì hành động cũng không thể bới móc, nhưng lúc này y tuy rằng đứng yên lặng ở đó, tâm tư bay đi đâu chỉ có y rõ ràng.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Bà cười nhạt: "Phu nhân, nói đến mức này, ta cũng muốn nói một điều từ đáy lòng, đứa nhỏ Ngọc Nhi này cũng không khá hơn những người khác, nó mất mẹ lúc năm tuổi, khi đó gặp phải cuộc xâm lăng của Đột Quyết, phụ thân nó lo liệu tang lễ của thê tử mình xong chạy vội về biên giới, người làm dì như ta, lại vì vừa mới sinh đại lang xong không thể đến Đằng gia để lo liệu, những ngày tháng đó bên cạnh Ngọc Nhi ngoài lão nô chủ sự, đến một trưởng bối thương nó cũng không có, dù nó có nhớ a nương thế nào, cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng dù còn rất nhỏ. "

Đoàn Ninh Viễn khẽ nhúc nhích, vô thức ngẩng đầu nhìn tấm màn đang cuộn lên một nửa.

"Một lần ta vội vã đến thăm Ngọc Nhi, đứa nhỏ này đang ôm con búp bê vải mà A nương đã may cho nó, nó ngủ một mình trên xích đu trong vườn, không cẩn thận bị ngã xuống, đầu bị đụng sưng tấy lên. Lúc đó ta đã khóc, đây chỉ là một trong số nhiều chuyện thôi, từ nhỏ nó đã mồ côi mẹ, lại là con gái, những năm nay Ngọc Nhi đã phải chịu đựng những tủi thân gì, người làm dì như ta không dám nghĩ sâu. "

Nói đến đây, viền mắt Đỗ phu nhân nóng lên.

"Sau này cha của Ngọc Nhi đã gửi nó cho ta để dạy dỗ, ta hận không thể rút gan rút ruột để thương yêu nó, Ngọc Nhi chịu tủi thân, ta còn khó chịu hơn cả bị khoét thịt, Ngọc Nhi cảm thấy không thoải mái, người làm dì như ta liền thấy bức bối, vậy nên phu nhân nghĩ sai rồi, chuyện tối nay đừng kêu ta giúp để cho Ngọc Nhi được thông suốt, ngược lại còn cần Ngọc Nhi thông suốt giúp ta, ta cũng nghĩ rõ ràng rồi, Đoàn tiểu tướng quân tuổi tuy còn trẻ nhưng không phải đứa nhỏ lỗ mãng, nếu không phải trong đầu đã có sẵn suy nghĩ như vậy, thì sẽ không bao giờ thốt ra lời huỷ hôn— "

Đoàn Văn Nhân đang vội vã muốn mở miệng, Đỗ phu nhân lại nói: "Hơn nữa, hôn nhân đại sự không phải chuyện trẻ con, làm dì sao có thể loạn đưa ra quyết định được. Qua mấy ngày nữa em rể sẽ trở về Trường An, cuối cùng quyết định thế nào, y sẽ tự định đoạt. Phu nhân thức đến quá nửa đêm chắc mệt lắm rồi, chuyện quan trọng thế này cũng không thể nói hết trong một đêm, chi bằng tạm biệt ở đây, tự mỗi bên về phủ mình."

Đoàn Văn Nhân đụng phải hai cái đinh không mềm cũng không cứng, cũng không tức giận, trầm ngâm một hồi nàng cười quay ngựa sang một bên nói: "Cũng được, quan trọng là phải chăm người bị thương, dù sai qua mấy ngày nữa tổ mẫu ta sẽ tổ chức tiệc mừng thọ, đến lúc đó hai nhà sẽ gặp lại nhau, phu nhân và Ngọc Nhi nên về trước đi; ngày mai ta sẽ đến thăm Đỗ nương tử. "

Đỗ phu nhân giả vờ như không nghe thấy hai câu sau, nở nụ cười nhạt buông rèm xuống, chính lúc này, Tử Vân Lâu ngựa xe huyên náo, một nhóm nam tử ăn mặc sang trọng bước ra vừa đi vừa bàn bạc gì đó.

Trời đã khuya, trước bậc thềm trăng và hoa soi bóng nhau, vài bóng người dừng lại dưới ánh đèn chợt sáng chợt tối, khó mà phân biệt được mặt mũi.

Người hầu dắt ngựa lên trước, những người đó di chuyển xuống bậc thềm, người đầu tiên áo bào tím và mão ngọc, cả người lông bông không trói buộc, không phải Lận Thừa Hựu thì còn ai.

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Lận Thừa Hựu ngồi trên một con tuấn mã oai nghiêm tiêu sái, bờm tím vó tuyết, yên gấm lưới vàng, có thể là được phiên bang tiến cống, màu lông cực kỳ khác lạ.

Sau khi lên ngựa y dùng ngón tay huýt sáo, trong bóng tối một chiếc bóng đen lao ra, đến gần Lận Thừa Hựu, rồi nhảy lên lưng ngựa.

Đỗ phu nhân sợ đến mức che ngực lại, Đằng Ngọc Ý nhìn sang, sinh vật này mắt xanh sáng rực, hai tai sắc như đao, hóa ra là một con báo đen bóng.

Con báo nhỏ đang ngồi xổm phía sau Lận Thừa Hựu, thân hình không lớn nhưng cũng rất uy nghiêm. Ở thành Trường An các vương công quý tộc nuôi đại bàng hoặc linh miêu, còn nuôi báo hung dữ khó thuần như thế này lại rất hiếm, nhưng điều này cũng phù hợp với phong cách thường thấy của Lận Thừa Hựu.

Không lâu sau, các thị vệ áp giải xe ngựa của Đổng gia tới, Đoàn Ninh Viễn nắm cương xoay hai vòng tại chỗ, cuối cùng không kìm được mà phóng ngựa về phía Lận Thừa Hựu, Đoàn Văn Nhân trầm mặt lập tức đuổi theo.

Khi hai tỷ đệ đuổi được nửa đường, Lận Thừa Hựu quay lại nhìn xe ngựa của Đằng gia, đột nhiên nói gì đó với cậu bé phía trước ngựa.

Đạo sĩ nhỏ gật đầu, vén đạo bào chạy về phía xe ngựa của Đằng phủ: "Xin hỏi Đằng nương tử có ở trong xe ngựa không?"

Lúc này, không chỉ Đoàn Ninh Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, mà Đỗ phu nhân cũng không ngờ tới.

Đằng Ngọc Ý ở trong xe tò mò hỏi: "Tiểu đạo sĩ có chuyện gì vậy?"

Tuyệt Thánh gãi đầu: "Bần đạo có thể lên xe được không? Chuyện này phải đối mặt nói."

(Truyện được dịch duy nhất bởi dịch giả kain tại dtruyen.com, vui lòng đọc ở dtruyen.com để ủng hộ người dịch)

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Thăng Cấp Hệ Thống

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện