"Một người mà ngay cả tên anh ấy còn không thèm nói cho ai biết, thì đừng tỏ vẻ như thế."
..........!
"Sao?" Khinh Nhi đơ người ra, không phải là cô để tâm lời cô ta nói, mà là bị hoang mang, tại sao cô gái này lại mang nhiều ác ý với cô như thế kia? Dù gì thì Lưu Cao Dương đối với cô cũng chỉ ở mức ôn hòa vừa phải chứ đâu phải là quá quan tâm lo lắng, vậy mà cô gái này lại ghét cô đến vậy à.
"Cần tôi nói lại lần nữa?" Lục Mỹ lạnh mặt nhìn cô, ánh mắt không một chút cảm xúc.
Hàn Linh và Trương Liên đứng cạnh cũng bị làm cho hoảng hồn không hiểu chuyện gì, sau đó mới trấn tĩnh lại được đôi chút, hai người bước lên đứng chắn trước Khinh Nhi như sợ rằng cô ta sẽ động tay động chân với bạn mình.
"Cho hỏi cô quen bạn tôi sao?" Trương Liên lạnh giọng hỏi.
Lục Mỹ ban đầu chẳng mấy chú ý đến người xung quanh, giờ đây mới bất giác thấy được hai người họ, nhưng cô ta cũng không để tâm, ánh mắt quét sơ qua hai người rồi mới lên tiếng: "Không quen và cũng mong tương lai sau này sẽ không phải dính dáng gì đến nhau."
Khinh Nhi cảm thấy nực cười cũng không ngại mà nói: "Sao mà dính dáng đến nhau được, vì cô có phải là sếp Lưu đâu."
Hàn Linh bỗng chốc cười "phụt" một tiếng.
Bầu không khí vốn đang căng thẳng tự nhiên trở nên tan vỡ, Lục Mỹ mặt có chút đỏ lên vì tức giận: "Những gì liên quan đến anh Dương, đều sẽ liên quan đến tôi, cô hiểu không?"
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là .
"Cô là người yêu của anh ta?" Hàn Linh lúc này mới lên tiếng hỏi.
Lục Mỹ mấp máy môi không nói gì.
Hàn Linh tự khắc hiểu được thầm nhếch môi: "Vậy mà cô hùng hồn như thế tôi còn tưởng đi đánh ghen đấy.
Anh Dương kia mà biết được chắc cũng ngại nhận người quen như cô."
Lục Mỹ cứng đơ lại định nói gì đó thì xe Khinh Nhi gọi từ nãy giờ đã tới, cô cũng không muốn đôi co với cô ta thêm nữa nên nhanh chóng lờ đi cùng Trương Liên lên xe.
Hàn Linh sau khi tiễn bạn mình xong thì vào lại trong quán, trước khi vào cô nàng có liếc mắt nhìn Lục Mỹ đôi chút, cô gái này vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khuôn mặt tối sầm lại, tay chân cứng đờ như tượng đá.
Trong lòng Hàn Linh không khỏi cảm thán, rõ là một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại có thể điên cuồng vì một người đàn ông đến thế? Ngay cả bạn Hàn Linh là Khinh Nhi cũng vậy, nhưng ít ra cô còn có lý trí hơn cô gái này nhiều.
Cô nàng thầm lẩm bẩm: "Tình yêu có thể đó là một phạm trù mà đối với loại người như mình đây khó mà hiểu được.".
Xin hãy đọc ????r????yện ????ại [ ???? ???? ???? M ???? ???? ???? ???? ???? ????.???????? ]
Sau khi lên xe không bao lâu thì Trương Liên quay qua nhìn Khinh Nhi hỏi chuyện: "Cô gái đó là ai vậy?"
"Là họ hàng của sếp Lưu." Cô rũ mắt nhìn xuống gót chân.
"Họ hàng mà sao lại như người tình thế? Với lại nhìn mặt có chút quen." Trương Liên vừa nói vừa như đang nhớ lại gì đó.
"Là người trước đó ở trong quán bar với anh ấy."
"Hả? Hèn gì..." Trương Liên mở tròn mắt hoang mang nói: "Cô ta vậy mà là họ hàng, cách hành xử đó có hơi..."
Khinh Nhi im lặng không nói gì, chính cô còn không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra như này.
Ban đầu cô chẳng mấy chút quan tâm gì nhiều vì đã đoán mò được hai người đó có quan hệ họ hàng với nhau, nhưng cô nào biết Lưu Cao Dương ấy thế mà lại là con nuôi, rồi lại còn biết Lục Mỹ đó vốn có cơ hội để ở bên anh.
Nhưng so với chuyện ghen tuông lo lắng vì Lục Mỹ kia thì cô lại càng nghĩ đến vấn đề của anh hơn.
Một người như anh tưởng chừng có tất cả, nhưng thật ra lại chẳng có gì.
Tuy con nuôi cũng không có gì là thua thiệt nhưng anh từng nói bản thân chỉ có một mình, đến nơi ở cũng tách ra riêng.
Bây giờ trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, rốt cuộc anh sống có tốt không? Có thật sự hạnh phúc không? Dáng vẻ cô đơn khuất dần trong bóng đêm khi ấy đã làm Khinh Nhi luôn có một chút gì đó không khỏi xót xa cay đắng, bởi vì cô biết rất rõ cảm giác này, cái cảm giác rõ ràng là có gia đình nhưng lại chỉ luôn một mình và cô cũng biết nó cô đơn, lẻ loi hơn bất cứ điều gì trên thế gian này.
Trương Liên thấy Khinh Nhi trầm mặt không nói gì bản thân cũng không đành lòng mà lên tiếng hỏi thêm.
Trương Liên tới ký túc xá nên xuống xe trước cô, sau một hồi xe chở tới trước tiểu khu nhà mình Khinh Nhi không lập tức bước vào, cứ chần chừ đôi chút rồi lại bồn chồn khó chịu, cô nhìn đồng hồ đã gần tám giờ tối lúc này cũng không gọi là quá muộn, suy tư một hồi Khinh Nhi dời bước chân của mình đi về một hướng khác, đi lúc lâu bất chợt cô đã thấy mình đứng trước The Light từ lúc nào không hay, cô cứ vô thức mà đến đây, ngay cả bản thân cũng chẳng hiểu nổi.
The Light lúc này vẫn đóng cửa, còn hai ngày nữa mới hoạt động lại, bên trong tiệm vô cùng vắng vẻ và tối tăm không một ánh sáng.
Cô cứ thế mà đứng trước cổng không nhúc nhích, trong đầu cứ gợi lên muôn vàn suy nghĩ.
"Ting" tiếng tin nhắn điện thoại vang lên làm Khinh Nhi không khỏi giật mình, cô lấy điện thoại của mình ra coi là Cố Tấn Mạnh nhắn, anh ta gửi một đường dẫn coi cách thức đăng ký thi vào ART.
Cố Tấn Mạnh: [Tuy em nói sẽ không thi nhưng anh vẫn muốn gửi, biết đâu một ngày nào đó em sẽ đổi ý.]
Cô nhìn chăm chăm vào tin nhắn ấy không chút cảm xúc, có thể là bởi vì bản thân đã có ác cảm với Giang Vĩ Thành nên đối với những người liên quan tới ông ấy cô đều mang một tâm thế nghi ngờ hay cẩn trọng.
Khinh Nhi: [Cảm ơn anh.]
Sau khi nhắn xong cô lướt xuống dừng ngay khung tin nhắn của Lưu Cao Dương, dòng tin cuối cùng là cô cảm ơn anh vì đã đưa mình về nhà vào lúc ấy, sau đó anh không nhắn lại thêm gì.
Cứ nhìn mãi vào đấy trong lòng cô gợn lên những dòng cảm xúc khó tả.
Có thể vì bản thân mang đầy tâm sự hay vì chuyện gặp Lục Mỹ kia làm cô cứ bất giác muốn được gặp anh hay sao mà vào giờ