Khinh Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của anh như thể bị dọa sợ mà trở nên hơi lo lắng, cô gật đầu đáp lại.
"Gặp lại rồi ạ, sếp Lưu."
"Sếp?" Lâm Vũ quay qua nhìn cô xong tỏ vẻ khó tin: "Anh à, nhân viên anh dạo này chất lượng vậy sao?"
"Ý gì?" Lưu Cao Dương lúc này bỗng trưng ra một bộ mặt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ.
"..."
Rõ ràng người bị nhìn là Lâm Vũ nhưng cả bàn ăn khi thấy thái độ này của anh đều bị dọa sợ, ai nấy cũng im lặng không dám hó hé nửa lời.
Khinh Nhi vô thức cũng hoang mang theo, khẽ co người lại âm thầm sợ hãi.
Có vẻ là do quá quen với thái độ này của anh nên Lâm Vũ lúc này chẳng hề thấy gì mà vẫn lên tiếng đáp.
"Ý em là nhân viên chất lượng y như sếp vậy.
Đều rất đẹp."
Lưu Cao Dương không nói lời nào im lặng cầm ly nước lên uống như không muốn tiếp tục câu chuyện.
Thấy tình hình có chút gượng gạo Trương Liên lên tiếng để kéo lại bầu không khí: "Nói nhảm cũng đủ rồi hay chúng ta làm cái gì đó thú vị để tạo cơ hội tìm hiểu lẫn nhau đi."
Hàn Linh phụ họa: "Cậu muốn làm gì?"
"..."
"Hay là mỗi người nói ý nghĩa tên của mình ra đi, từng người nói theo thứ tự, rồi cả đám bầu chọn ra tên có ý nghĩa hay nhất, sau đó người được nhiều lượt chọn nhất có quyền hỏi người mà mình muốn hỏi một câu.
Ok không?"
"Được nha, vậy đi." một người trong đó lên tiếng tán thành.
Lượt chơi bắt đầu từ Lâm Vũ và kết thúc ở Lưu Cao Dương, mọi người thi nhau lần lượt nói ra tên mình, còn phụ họa thêm nhiều chi tiết bắt tai để nghe sao cho hoàn hảo nhất.
Được một hồi lâu cuối cùng cũng tới lượt của Khinh Nhi.
Tên cô là do mẹ cô đặt, nên mỗi khi nhắc đến những gì có liên quan đến bà thì tâm trạng cô cứ vô thức mà chùn xuống.
"Mình tên là Khinh Nhi.
Khinh trong xem nhẹ, Nhi trong trẻ con.
Ý nghĩa là hãy cứ sống vô tư, ngây thơ như một đứa trẻ mà xem nhẹ chuyện đời và mọi khó khăn trước mắt."
"..."
"Wow tên cậu nghe ý nghĩa thật đấy, vậy cậu có như thế không?" Ngô Bình cứ mọi thứ liên quan đến cô là lại muốn lên tiếng.
Khinh Nhi không nhìn anh ta lấy một cái chỉ cười bảo: "Chắc không đâu."
Lúc này tới lượt Lưu Cao Dương, nhưng anh lại không nói lời nào.
Cô thấy anh im lặng nên quay qua nhìn thử xem thì mới để ý anh nãy giờ là đang nhìn mình...!sao lại nhìn cô chằm chằm nhỉ? Bộ mặt cô tỏ ra thái độ gì khác thường sao?
Không để Khinh Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên quá lâu anh dời mắt đi sau đó lên tiếng
"Tên tôi cũng không có nghĩa gì đặc biệt, nếu có thì chắc chỉ là Dương trong đại dương thôi."
Khinh Nhi lắng nghe lời anh nói thật kĩ rồi âm thầm nhớ từng câu từng chữ được phát ra.
Thì ra tên anh có nghĩa là đại dương.
Nhưng phong thái anh toát ra lại làm cô vô thức nghĩ đến mặt trời, có lẽ vì mặt trời ở trên cao, vừa tỏa sáng, vừa không thể chạm tới được, mà anh lại chính là mang lên cho mình một dáng vẻ cao vời khó với khác xa với người thường.
Lâm Vũ lúc này sau khi nghe anh nói cũng quay qua nhìn anh bằng đôi mắt trầm tư như có điều suy ngẫm, sau đó cũng chẳng lên tiếng mà im lặng quay đi tiếp tục trò chơi.
Cuộc bầu chọn diễn ra bằng cách mọi người ghi tên mình ấn tượng nhất lên giấy sau đó dồn lại rồi đếm ra người có số phiếu nhiều nhất.
Ở đây có tám người mà Khinh Nhi được tới bốn người chọn, số phiếu cao nhất, cô sẽ là người có quyền được hỏi những ai cô muốn hỏi một câu hỏi.
Khinh Nhi vốn từ nãy đến giờ đã không lên tiếng bắt chuyện với ai, vậy mà lúc này còn phải tự mình đặt câu hỏi cho người khác thì đúng là có hơi quá sức với cô.
Cô ngồi im một hồi lâu trong lòng khá hoang mang lên tiếng.
"Mình thật sự không biết nên hỏi gì cả, hay là đổi người khác đi."
Trương Linh thấy thế quay qua nói với cô: "Cơ hội tốt mà, cậu cứ hỏi đại ai đó cậu ấn tượng nãy giờ đi."
Ngô Bình cũng chen vào phụ họa: "Đúng rồi hỏi đại đi, nếu không biết hỏi ai thì cứ hỏi mình cũng được."
Ngô Ân lúc này khẽ nhéo vào chân Ngô Bình một cái như để nhắc nhở cái tính sổ sàng kia của cậu nên được tiết chế lại.
Khinh Nhi càng im lặng thì mọi ánh mắt hướng về cô càng nhiều hơn, nên cô cũng hơi loạn trí quay qua nhìn Lưu Cao Dương vài cái rồi từ từ cất giọng vô cùng nhỏ lên hỏi anh.
"Sếp, có thể kết bạn wechat được không ạ?"
Lưu Cao Dương nhìn cô không chớp mắt như thể cũng không tin được cô sẽ hỏi anh như vậy.
Để vớt vát lại chút mặt mũi cô nói thêm: "Do em là nhân viên mới còn nhiều thứ chưa rõ, quản lý thì rất bận nên...!nên hỏi trực tiếp sếp chắc tiện hơn."
Lâm Vũ khó hiểu lên tiếng thay Lưu Cao Dương: "Quản lý đã bận thì sếp cũng đâu có rảnh hơn đâu, huống chi tên này lại càng không có thời gian để ngủ nữa đấy."
Sau đó cảm giác mình càng nói càng lộ rõ ý đồ Khinh Nhi quay đi ra vẻ bình tĩnh đáp: "Vậy thì không kết bạn cũng được ạ."
Lưu Cao Dương im lặng không một chút động tĩnh, chỉ âm thầm lấy điện thoại trong túi quần mình ra, mở giao diện wechat rồi bấm vào mã QR sau đó đưa tới trước mặt cô.
"..."
Cô đơ người một hồi rồi quay qua nhìn anh, khung cảnh hiện tại cứ như đang mơ vậy.
Anh vậy mà cho cô wechat sao?
Lưu Cao Dương thấy được ánh mắt của cô, lên tiếng nói: "Đây là wechat của sếp Tống."
Sau đó nhấn mạnh từng chữ vô cùng rõ ràng làm cho cô tỉnh mộng: "Sếp Tống có nhiều thời gian để giúp cô hơn."
"..."
Cả bàn thoáng cái đều im phăng phắc...!Khoảng lặng lúc này như tát thẳng vào mặt Khinh Nhi, cô nhìn anh rồi lại nhìn mã QR kia sau đó mãi vẫn không có ý định lấy điện thoại ra để quét.
Thấy cô không có ý định kết bạn anh cũng thu điện thoại về.
Lâm Vũ lúc này chợt giựt lấy điện thoại từ tay Lưu Cao Dương như có vẻ thắc mắc, sau khi kiểm tra xong dường như đã thỏa mãn được sự nghi ngờ mà nhìn Lưu Cao Dương nở một nụ