Tháng mười hai ở Hồng Kông, đất trời không rét buốt như ở Kinh Châu nhưng cũng đủ se lạnh, trời dần tảng sáng, thế nhưng Tưởng Anh Hiền chỉ mặc một chiếc áo dệt kim mỏng manh ngồi bên ngoài phòng. Cô đang cần cái lành lạnh này, giúp nâng cao tinh thần hơn so với cà phê.
Ngẩng đầu trông về phía xa, toàn cảnh cảng Victoria thu hết vào tầm mắt, không hổ danh là phòng suite có khung cảnh đẹp nhất ở Hồng Kông, giá cả kinh người nhưng cũng phải xếp theo thứ tự trước sau. Cô đang bùi ngùi, sau lưng tản mát tiếng nói của người đàn ông trẻ tuổi: "Nghĩ gì mà xuất thần thế."
Thẩm Đông Dương không ngại ngần mà nâng chiếc cốc của cô lên, uống xong lại ghét bỏ, "Giống như nước tro, vậy mà em uống nổi. Sao em dậy sớm thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt Thẩm Đông Dương một mí, không tính là trai đẹp truyền thống, nhưng trên người anh ta lại có khí chất như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, nên vẻ ngoài càng xuất chúng hiếm có.
Anh Hiền nhún vai, "Giờ sinh học, đã quen rồi."
Cô tạm thời đổi visa đến Hồng Kông vào tối hôm qua, do đang vào mùa cao điểm du lịch nên rất khó tìm khách sạn, bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Thẩm Đông Dương, hỏi anh ta có thuận tiện hay không.
Lần nào Thẩm Đông Dương đến cũng ở phòng suite của Intercontinental, bao trọn cả năm phòng, thêm một người là cô thì vẫn dư dả. Tại sao phải hỏi, là sợ có người khác trong phòng, chạm mặt ngượng ngùng.
Cũng may anh ta thuận tiện, một giờ sáng đích thân xuống lầu đón cô, điều này ngoài dự đoán của cô. Sau đó ngẫm nghĩ lại cũng không thấy kì lạ, cái người này xưa giờ không thiếu lịch sự phong độ.
Không nhìn ngắm cảnh đẹp cao cấp, ánh mắt Thẩm Đông Dương dừng lại tờ báo trên bàn.
Anh Hiền thấy kì lạ, thuận theo tầm mắt của anh ta mà nhìn sang, trong phút chốc có chút ít ái ngại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tờ báo là cô tiện tay mua ở sân bay để giết thời gian, chỉ chú ý đến trang tài chính kinh tế, không ngờ trang giải trí càng hay ho hơn.
Cô không quen biết cô gái trẻ trung thần thái sáng láng trong tấm ảnh, nhưng cô nhận ra sợi dây chuyền trên cổ cô ta -- Ngôi sao Cerulean, sản phẩm có một không hai của Bvlgari.
Mùa thu năm ngoái, Thẩm Đông Dương đã vung tiền như rác mua về trong một buổi đấu giá, tặng cho cô làm quà đính hôn. Lúc đó chuyện này cũng đã lên một trang tin tức nhỏ của truyền thông Hồng Kông, chỉ là Thẩm Đông Dương không tiện lộ diện, cô không thích xuất hiện, vì thế trên tờ báo chỉ có tấm hình của sợi dây chuyền.
Gần đây Anh Hiền có mang nó đi một lần, nhân dịp lễ khai mạc một buổi triển lãm tranh tại Hồng Kông, bởi vì sau khi kết thúc phải đi Singapore ngay, trên người không tiện mang theo món đồ quý giá này, cô tạm thời giao sợi dây chuyền quay trở về tay của Thẩm Đông Dương, nhờ anh ta tạm thời cất giữ giùm.
Truyền thông Hồng Kông bàn tán và cũng dám viết, tiêu đề đi thẳng vào chủ đề -- Idol thế hệ mới Chu Hiểu Tinh đang say đắm trong chuyện tình yêu bí mật, nghi ngờ bạn trai là người có gốc gác.
Một tấm ảnh nhỏ khác kèm ở bên góc, Chu Hiểu Tinh cột tóc đuôi ngựa, thản nhiên tựa vào vai một người đàn ông. Dù đã làm mờ ảnh, Anh Hiền chỉ liếc nhìn cũng nhận ra người đàn ông kia là Thẩm Đông Dương.
Những tay săn ảnh này chuyên chọn bóp mấy quả hồng mềm. Nghiêm túc chân thật làm mờ mặt Thẩm Đông Dương, trong khoảnh khắc chụp khuôn mặt cười rạng rỡ của Chu Hiểu Tinh, tới cả mấy nếp nhăn cực mảnh dưới mắt cũng có thể nhận ra.
Anh Hiền cười cười, ném tờ báo vào trong thùng rác, "Ở sân bay tiện tay cầm lấy thôi."
Người đàn ông nhìn cô chằm chặp, đột nhiên hỏi, "Em thấy không vui?"
Anh Hiền bất ngờ, "Làm gì có, tôi biết anh sẽ không như thế." Sẽ không lấy quà đính hôn tặng cho cô bạn gái khác.
Cũng không phải trong lòng anh ta cô có gì đặc biệt hơn người khác, mà là cuộc liên hôn giữa hai gia đình, ít nhất tôn trọng đối phương, anh ta không phải người không có chừng mực.
Có lẽ là tâm tư cô bạn gái ỡm ờ, tự mình lấy sợi dây chuyền ra khoe khoang, muốn cho mọi người biết hết sự việc. Đáng tiếc là tính toán sẵn đã bị thất bại, quan hệ giữa cô ta và Thẩm Đông Dương không duy trì dựa vào cảm tình, cũng không dựa vào lòng trung thành mà là dựa vào quyền lợi.
Chỉ cần anh ta vẫn mang họ Thẩm, chỉ cần cô vẫn mang họ Tưởng, bọn họ sẽ là cặp đôi không thể nào đổ vỡ.
Thẩm Đông Dương vẫn đang nhìn cô: "Nếu như không muốn nhìn thấy cô ta, tôi bảo cô ta bớt xuất hiện."
Anh ta nói nhẹ nhàng, nhưng Anh Hiền nghe hiểu rõ được -- Anh ta muốn triệt đường phát triển sự nghiệp của Chu Hiểu Tinh để tỏ ý xin lỗi.
Không biết nếu Chu Hiểu Tinh nghe thấy sẽ có cảm nghĩ gì. Nói không chừng đêm hôm qua cái người này có lẽ còn gọi cô ta là cục vàng cục bạc, sáng hôm nay lại lấy vận mệnh tiền đồ của cô ta ra để làm quà lấy lòng một cô gái khác.
"Không cần thiết." Anh Hiền không có hứng thú trò chuyện, trầm mặc trong chốc lát, tự cảm thấy giọng điệu quá lạnh lùng, lại nói tiếp, "Làm ra động thái lớn như thế, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy có chút gì đó."
Thẩm Đông Dương không tiếp lời.
Cô tiếp tục lên tiếng: "Hoạt động tối nay tôi đeo sợi dây chuyền đó đi, miễn cho người ta đoán già đoán non."
Người đàn ông nghiêng một bên, dựa nửa người vào ghế, khóe miệng nhếch lên nụ cười không rõ ý nghĩa: "Nhà em có sáu người, chỉ có em xem như người giống như tên."
Anh Hiền giả vờ nghe không hiểu lời châm chọc của anh ta, cười nhạt, "Cảm ơn đã khích lệ."
Nụ cười của Thẩm Đông Dương dần dần trở nên nguội lạnh, trong lòng có thất bại và có cả tức giận. Trong ba mươi năm cuộc đời thuận lợi của anh ta, gặp trúng cô chính là va phải vách tường.
Cô gái này lúc nào cũng mang dáng vẻ không nóng không lạnh, nhìn thì thấy dịu dàng