Sơ Nhất còn chưa kịp lên tiếng, bà Văn Phương đã mở miệng nói trước.
"Ôi chao, nhìn xem An Sâm thương con chưa kìa, còn cố ý đến đón con, mau đi đi."Bà cầm cái túi sách của cô lên, tư thế chuẩn bị tiễn cô ra ngoài.
Sơ Thiên ngồi bên cạnh hỏi han.
"An Sâm, ăn cơm chưa con?"
"Con ăn rồi ạ." Kiều An Sâm lễ phép trả lời, Sơ Thiên nghe vậy, sắc mặt quả nhiên dãn ra.
"Bình thường nên chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc nhiều quá." Ông vỗ bả vai Kiều An Sâm, Kiều An Sâm khéo léo gật đầu.
"Con sẽ chú ý, cảm ơn bố."
Sơ Thiên hài lòng mỉm cười, bầu không khí giữa hai người vô cùng hòa thuận vui vẻ, Sơ Nhất không nhìn tiếp được nữa.
"Bố, chúng con đi đây."
"Đi đi, về cẩn thận." Hai người tiễn đôi vợ chồng trẻ đến cửa, Sơ Nhất vẫy tay tạm biệt bố mẹ.
"Lần sau con lại về thăm hai người."
"Được được được."Hai người nhìn vợ chồng đứng cùng nhau, vui vừng nói: "Lần sau nhớ bảo An Sâm đến ăn cơm."
Sơ Nhất không nói gì mà chỉ gật đầu qua loa, Kiều An Sâm lại đồng ý
Hai người im lặng đi tới chiếc xe đang đậu cách đó không xa.
Sơ Nhất lập tức dừng bước, lạnh nhạt nói: "Một mình anh đi thôi, em về nhà của em."
Kiều An Sâm đang chuẩn bị mở của xe thì ngừng lại, giọng nói lắp bắp hoàn toàn khác xa với khi nãy.
"Em...vẫn còn giận anh sao?"
Sơ Nhất buồn bực không lên tiếng, mím môi không trả lời.
Yên tĩnh một lát, đột nhiên Kiều An Sâm nịnh nọt nói: "Anh có mua đồ cho em."
"?" Ánh mắt Sơ Nhất hiện lên vẻ kinh ngạc, cô thấy Kiều An Sâm bước nhanh đến trước xe rồi mở cốp xe ra.
Một mảnh đỏ rực chói mắt suýt làm cô hoa mắt, Sơ Nhất cố gắng chớp mắt, sợ bản thân mình đang gặp ảo giác.
Trong cốp xe trước mặt chất đầy hoa hồng đỏ, bó thành hình trái tim, ở chính giữa trái tim dùng hoa hồng màu hồng ghép thành ba chữ.
Anh xin lỗi.
Bên cạnh rải rác một ít dải duy băng, bóng bay, bóng đèn nhỏ và bóng đèn nhấp nháy trên đỉnh đầu.
Bất ngờ có bấy nhiêu bất ngờ, muốn khoa trương có bấy nhiêu khoa trương.
Sơ Nhất sững sờ, lúc này không biết nên phản ứng như thế nào.
Kiều An Sâm thấp thỏm đánh giá cô, lúc thấy Sơ Nhất đứng im không nhúc nhích, anh cầm cái hộp được đóng gói đẹp đẽ đưa đến trước mặt Sơ Nhất.
"Cái này là quà anh mua tặng cho em."
Ánh mắt của Sơ Nhất chuyển sang hộp quà màu hồng nhạt hình trái tim trong tay anh, tiếp tục nhìn ngẩn người, cô âm thầm hít một hơi thật sâu.
"Anh nói đi, mấy cái này là sao?"
Thấy phản ứng của cô, Kiều An Sâm càng thêm thấp thỏm, anh mím môi, có chút bất an mở ra.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua cũng biết bên trong là son môi, là một thương hiệu quốc tế nổi tiếng cô thường dùng, toàn bộ son bên trong hình như là một bộ, tầm chục cây.
Cô ngạc nhiên, Kiều An Sâm không thể nghĩ ra món quà như vậy.
Hình như anh học cách dỗ danh bạn gái ở trên mạng.
Những thứ này đặt trên người anh cực kỳ quái dị.
Sơ Nhất gật đầu, nhìn anh hỏi: "Anh học mấy thứ này ở đâu vậy?"
Ánh mắt Kiều An Sâm lóe lên, khóe môi giật giật môi, anh nhìn xuống dưới đất.
"Anh...."
"Tùy tiện lên mạng tìm kiếm một chút."
"Ra vậy." Sơ Nhất gật đầu như đã hiểu.
"Thảo nào."
"Thảo nào cái gì?" Kiều An Sâm hơi hiếu kỳ hỏi, giống như một người học sinh giỏi đang tìm câu giải thích.
Sơ Nhất mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng hơn.
"Thảo nào...."
"Lại giả như vậy."
"....." Kiều An Sâm cúi đầu đóng nắp hộp, im lặng đứng đó không nói một lời, anh hao tổn hết cả tâm tư làm cô vui vẻ cuối cùng lại bị đả kích, bộ dạng rất đáng thương.
Ngay lúc này nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, Sơ Nhất lại thấy mềm lòng.
Quan trọng là Kiều An Sâm nguyện ý thay đổi vì cô, cho dù không phải hành động khiến người khác vui mừng, nhưng ít ra, anh nguyện ý làm nó.
Sơ Nhất thở dài, cô tiến lên phía trước một bước, cầm lấy cái hộp quà trong tay anh, khẽ nói: "Đi thôi."
"Sao cơ?" Kiều An Sâm vẫn chưa kịp phản ứng.
"Về nhà thôi."
Sơ Nhất nói xong lướt qua người anh đi về phía trước, Kiều An Sâm sửng sốt hai giây, trên mặt không giấu được vẻ mừng rỡ, vội vàng đi theo.
"Về nhà của chúng ta sao?" Anh không nhịn được xác nhận lại, lần này Sơ Nhất không để ý đến anh, trực tiếp mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Trên đường về, Kiều An Sâm vẫn cười rất lâu, tâm trạng vui vẻ không hề che giấu, Sơ Nhất dựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn qua cửa kính, trong mắt cũng ẩn chứa sự vui vẻ.
Đã gần nửa tháng không về đây, trừ cái lần quay về lấy bút kia, Sơ Nhất ôm bó hoa hồng trong ngực nhìn xung quanh, vẫn không có gì thay đổi.
Kiều An Sâm cầm hành lý đứng đằng sau cô, hai người đến nhà Sơ Nhất lấy đồ của cô, Sau khi về nhà, Kiều An Sâm rất chu đáo, lấy quần áo ở trong va li của cô treo vào trong tủ quần áo.
Sơ Nhất thấy thế vội vàng lên tiếng: "Ấy, để em tự làm."
Cô đặt hoa trong tay xuống, đi qua sửa soạn lại quần áo của bản thân, lúc nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc đứng một bên của Kiều An Sâm lại không nhịn được nói: "Anh phải làm gì thì đi làm đi."
"Ừm." Kiều An Sâm buồn bã đáp lại, lúc đang chuẩn bị đi đột nhiên lại dừng ngay lại.
"Anh không có việc gì để làm."
"À đúng rồi." Sơ Nhất nhớ tới một việc quan trọng.
"Hoa ở dưới xe anh mang bán đi, em thấy tiểu khu bên cạnh có của hàng bán hoa có thể mua lại đấy."
Kiều An Sâm: "....."
Cả một xe con đầy hoa, lúc xuống xe, Sơ Nhất chỉ ôm một chút lên nhà, trong nhà vừa vặn còn hai bình trống, số hoa còn lại cô cũng hết cách.
Cũng không thể mang hoa phơi khô rồi lấy cánh hoa để tắm được.
Nếu không Sơ Nhất cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.
"Loại hoa đắt đỏ này lần sau mua ít thôi cũng được, nếu có mua cũng không cần phải mua hẳn một xe đâu, thật ra...." Sơ Nhất muốn nói là thật ra chỉ cần anh nói mấy câu dịu dàng là em đã tha thứ cho anh rồi.
Thế nhưng cô lại nuốt xuống.
Kiều An Sâm nghe xong yên lặng đồng ý: "Được."
Sau khi nói xong, anh vẫn còn cảm thấy không đúng lắm, anh lại nói tiếp một câu.
"Anh biết rồi."
Sơ Nhất nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, một tia sáng lóe lên trong đầu, cô ngay lập tức nhấn mạnh.
"Tất nhiên là những này lễ quan trọng thì không thể thiếu hoa hồng được."
"À." Kiều An Sâm cụp mắt, khẽ nói: "Anh đã nhớ kỹ rồi."
Thật ra mỗi lần Sơ Nhất nhìn thấy bộ dạng hơi mất mát này của Kiều An Sâm, cơn nóng giận của cô liền biến mất, đáy lòng còn ê ẩm chan chát, giống như là không đành lòng.
Cô cho rằng phản ứng này của cô thuộc trường hợp bản năng của người mẹ.
Không phải cư dân mạng hay nói lúc cãi nhau với bạn gái, nếu cô ấy bảo bạn cút đi, biện pháp xử lý tốt nhất là nên nghe lời cô ấy, nếu không muốn đi xa tốt nhất nên ngồi xổm ở bên cạnh tủi thân nhìn cô ấy, đánh thức bản năng làm mẹ của cô ấy, có như vậy cô ấy mới nhanh hết giận.
Sơ Nhất cảm thấy, Kiều An Sâm không thầy cũng tự hiểu, chiêu này vô cùng hiệu quả.
Sau khi đi bán hoa về, Sơ Nhất cơ bản đã thu dọn xong, cô kiểm tra lại căn nhà một lần nữa, ngoại trừ sạch sẽ hơn thì không có gì khác biệt lắm.
Cốc, bàn chải đánh răng và khăn mặt của cô đều đặt cùng một chỗ.
Lúc về, Kiều An Sâm đi tắm luôn, sau khi lau khô tóc thì trèo lên giường.
Chăn bị vén lên, bên cạnh giường lún xuống một chút, nhiệt độ và hơi thở quen thuộc của người đàn ông truyền đến.
Hai người đã lâu không