Buổi sáng, Kiều An Sâm rời giường, Sơ Nhất mơ hồ nghe thấy có tiếng động, hình như có ai đó hôn lên trán cô rồi thì thầm vào tai cô.
"Anh đi làm đây."
Lúc ăn sáng, Sơ Nhất chợt nhớ đến chuyện này, cô đưa tay lên trán, hoài nghi mình nằm mơ.
Tầm mười giờ, điện thoại Sơ Nhất rung lên, cô dừng bút, tranh thủ thời gian cầm điện thoại lên xem.
Là tin nhắn của Kiều An Sâm.
"Em dậy chưa?"
Sơ Nhất nhíu mày, chỉ trả lời anh đúng một ký hiệu.
"?"
Đối phương trả lời rất nhanh.
"Sáng nay ăn gì rồi?"
Sơ Nhất gửi cho anh một chuỗi dấu chấm.
"....."
Cô để điện thoại xuống, hơi mất tập chung, trong lúc đang do dự, Kiều An Sâm lại gửi tin nhắn tới.
Sơ Nhất ẩn mở.
Là một bức hình.
Anh đang ăn sáng trong nhà ăn ở viện kiểm sát.
"Hôm nay anh ăn bánh bao và bánh quẩy, sữa đậu nành hơi nhạt, mấy món khác tạm ổn."
Sơ Nhất, "...." Cô híp mắt đọc tin nhắn, tay gõ bàn phím.
"Hôm nay anh rảnh sao?"
Kiều An Sâm, "?"
Sơ Nhất, "Sao nói nhiều vậy?"
"..."
Kiều An Sâm để điện thoại di động xuống, gương mặt có vẻ bất mãn, một lát sau bỗng thở dài.
Sơ Nhất trả lời anh xong liền tắt mạng, cô ném điện thoại ra chỗ khác rồi vùi đầu vào làm việc, đến khi cảm thấy đói bụng thì đã gần đến giữa trưa.
Cô muốn đặt đồ ăn, vì vậy lại ẩn mở điện thoại.
Lần này, mấy tin nhắn liên tục hiện ra.
Toàn bộ là của Kiều An Sâm.
Tin mới nhất là một tấm ảnh.
Hai món mặn và một món chay trên đĩa cơm, bên cạnh còn có bát canh cà chua trứng.
Bố cục của bức ảnh rất khủng khiếp, giống như tiện tay chụp.
" Buổi trưa có sườn heo muối tiêu và súp lơ, nhưng không ngon bằng em làm."
"Em ăn cơm chưa?"
Có lẽ Sơ Nhất mãi không trả lời, qua nửa tiếng sau, Kiều An Sâm lại nhắn thêm hai tin nữa.
"Nhớ ăn cơm đúng giờ." Đằng sau còn bổ xung thêm một câu với một dấu chấm than.
"Ăn ít malatang thôi."
Sơ Nhất, "...."
Cô yên lặng thoát khỏi trang bán malatang.
Cuối cùng, cô đặt một phần xương sườn hầm cách thủy với táo đỏ kỷ tử và củ mài, cộng thêm một phần cơm và cải xanh, sau khi đặt mua xong, Sơ Nhất chụp anh cho Kiều An Sâm xem, lúc gửi vẫn không quên dùng thêm bộ lọc.
"Em biết rồi!"
"Hôm nay ăn đồ bổ."
Bên kia không trả lời ngay, Sơ Nhất cũng mặc kệ, cô cảm thấy mình trả lời Kiều An Sâm đã tốt lắm rồi, dù sao bây giờ bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh.
Vì vậy, Kiều An Sâm liên tục gửi mấy tin nhắ tới.
"Muộn như vậy mới ăn sao?"
"Sao cơm ít vậy, ăn nhiều một chút."
"Bây giờ là thời gian uống trà, nhưng bọn anh bận quá nên không có thời gian nghỉ ngơi."
Sơ Nhất xem xong thì hừ nhẹ một tiếng, sau đó tắt điện thoại, không thèm để ý đến anh.
Hôm nay Kiều An Sâm trở về rất sớm, Sơ Nhất phát hiện ra một chuyện, lúc trước, ngày nào Kiều An Sâm cũng tăng ca đến khuya, hiện giờ bọn họ đang cãi nhau, vậy mà anh lại tan làm đúng giờ.
Cô càng nghĩ càng thấy bực.
Hai người ăn cơm, từ khi Lê Ngôn đi, Sơ Nhất không còn tâm tư nghiên cứu món ăn mới nữa, cô tùy tiện làm hai món, dù sao cũng chỉ có cô và Kiều An Sâm, hai người cũng không ăn nhiều.
Sau khi ăn xong, Kiều An Sâm đột nhiên hỏi, "Sao em không trả lời anh?"
"Hả?" Sơ Nhất ngẩng đầu, suy nghĩ một chút mới phản ứng kịp.
Chắc anh đang ám chỉ tin nhắn lúc xế chiều.
"Em đang vẽ bản thảo, không rảnh." Sơ Nhất nói, Kiều An Sâm thoáng dừng lại, sau đó tiếp tục truy vấn.
"Vẽ xong cũng không rảnh à?"
"Anh làm sao vậy?" Sơ Nhất ngẩng đầu trừng anh, có tình gây sự.
"Em nhất định phải trả lời tin nhắn mỗi khi anh gửi đến sao?"
Kiều An Sâm giật mình bởi câu hỏi của cô, một lúc sau, anh cúi đầu lẩm bẩm gì đó.
"Cái gì?" Sơ Nhất không nghe rõ, cô nhíu mày hỏi lại, Kiều An Sâm vội vàng lắc đầu.
"Không có gì."
Sơ Nhất cảm thấy bản thân không có cốt khí, nhất là chuyện liên quan đến Kiều An Sâm, tối qua cô vẫn còn thấy suy sụp, vậy mà mới nhận được mấy tin nhắn của anh, cô lại không thấy khó chịu nữa.
Cô đổi lỗi cho thời gia, dù gì cũng đã qua một ngày một đêm, cho dù có giận hơn nữa cũng sẽ giảm dần.
Buổi tối, Sơ Nhất gọi video cho Lê Ngôn, bên đó đang là buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ, ngôi nhà ấm áp, Lê Ngôn mặc một chiếc áo cộc tay, cặp mắt vừa đen vừa sáng.
"Chị!" Cậu bé hưng phấn gọi cô, Sơ Nhất vội vàng vẫy tay với cậu.
"Tiểu Ngôn, ở nhà dì có tốt không?"
"Tốt lắm ạ! Nhà dì nhỏ rất đẹp." Nói xong, cậu bé lập tức xoay camera để cô nhìn thấy rõ ngôi nhà.
Sơ Nhất nghiêm túc mở to mắt, màn ảnh lướt qua người nhà dì nhỏ cậu bé, người đàn ông cao lớn ôm bé gái trong tay chào hỏi cô, dì nhỏ Lê Ngôn ôm con gái qua.
"Bảo bối, đây là chị Sơ Nhất..."
Sơ Nhất xấu hổ cười, "Nên gọi dì mới đúng."
Lê Ngôn gọi vậy thì không sao, nhưng đối với cô bé ba tuổi trước mặt này, Sơ Nhất không thể mặt dày như vậy được.
"D..ì." Cô bé khó khăn mở miệng, giọng nói non nớt, hai tay vỗ vào nhau, người bên cạnh đều mỉm cười, điện thoại được đưa ra trước mặt Lê Ngôn.
Mặt cậu bé phóng to trong màn hình.
"Em gái thật đáng yêu." Cậu bé khẽ nói, ánh mắt sáng lấp lánh, lần này Sơ Nhất thật sự mỉm cười.
"Tiểu Ngôn là anh trai, về sau phải bảo vệ em gái đấy, có biết không?"
"Vâng!" Cậu bé gật đầu, Sơ Nhất để cằm lên gối, khẽ nói, " Tiểu Ngôn cũng rất đáng yêu, em nhất định phải bình an lớn lên, có chuyện gì nhớ nói cho chị biết, chị luôn ở đây."
"Vâng ạ..." Đôi mắt Lê Ngôn đỏ hoe, cậu bé cúi đầu xuống, cố gắng chớp mắt.
"Về sau chị cũng sẽ có em bé sao?"Cậu bé đột nhiên hỏi, Sơ Nhất kinh ngạc hỏi, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Lần trước đến nhà ông bà, em vô tình nghe được." Cậu bé nhếch môi cười, mặt mày cong cong, trông giống thiên sứ.
"Nếu về sau chị có em bé, em chính là anh trai rồi, đến lúc đó, em nhất định sẽ bảo vệ các em."
...
Sơ Nhất tắt máy, một lúc lâu vẫn không lấy lại được tinh thần, cô phát ngốc một hồi rồi mới trở lại bình thường.
Lúc mở TV lên xem, đúng lúc Kiều An Sâm vừa tắm xong đi ra, ánh mắt Sơ Nhất vô thức nhìn vào màn hình, bên tai lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
Kiều An Sâm ở tủ lạnh lấy một lon cà phê, sau đó, tiếng bước chân ngày càng dần, anh bước tới rồi ngồi cạnh Sơ Nhất.
Mùi sữa tắm truyền đế, tiếp theo là tiếng bật nắp, Kiều An Sâm ngửa đầu uống một ngụm cà phê, ánh mắt rơi vào mà hình TV trước mặt.
"Đang xem gì vậy?" Anh hỏi, Sơ Nhất chậm chạp quay đầu,