Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, Kiều An Sâm giật mình, ngây người hồi lâu mới phản ứng kịp, Sơ Nhất cũng đã vùi đầu trong ngực anh, điềm nhiên thiếp đi.
Nửa đêm bị dày vò, nên ngày hôm sau hai người đều ngủ quên trời đất, Kiểu An Sâm thì tạm ổn, còn Sơ Nhất ôm chăn lẩm bẩm, không chịu rời giường.
"Chín giờ rồi." Kiều An Sâm nhìn đồng hồ trên tay, nhắc nhở cô.
"Hôm nay chúng ta sẽ đến xích đu tử thần và đi lặn."
Ý chí và cơ thể của Sơ Nhất đang tranh đấu với nhau, sau mấy phen giãy giụa, cuối cùng cô cũng chịu dậy.
"Kiều An Sâm...." Cô nhìn mặt trời ở bên ngoài, bắt đầu nản lòng thoái chí, đột nhiên nảy sinh một ý tưởng, cô ngẩng mặt nhìn anh.
"Hôm nay chúng ta ở lại khách sạn đi."
Kiều An Sâm: "...?"
"Chúng ta ngủ nguyên một ngày đi!" Đầu óc Sơ Nhất nặng trĩu, ánh mắt mệt mỏi, bắt đầu nói bậy bạ, chỉ muốn trở lại chiếc giường ấm áp.
Kiều An Sâm nghe xong, bất giác liếc về phía giường lớn phía sau, trong mắt hiện lên những suy nghĩ sâu xa.
"....Không phải là không được." Anh hỏi thăm Sơ Nhất, "Nhưng mà, em xác định chưa?"
Không ngờ anh phối hợp như vậy, Sơ Nhất lập tức mở mặt ra nhìn anh, lúc nhận ra sự khác thường trong mắt anh, cô mới phản ứng kịp thời, cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất.
"Anh nghĩ đi đâu thế!" Sơ Nhất trừng anh, lập tức lấy lại tinh thần, thở phì phì chạy đi rửa mặt.
Điểm đến đầu tiên của cả hai là chiếc xích đu lớn nằm sâu trong rừng nguyên sinh Ubud, phía trên là các thung lũng và vách đá, chiếc xích đu khổng lồ hiện ra, còn phía dưới là rừng rậm tươi tốt.
Đằng trước có du khách đang chơi đùa, Sơ Nhất sợ tới mức mềm nhũn cả hai chân, vô cùng khâm phục nhìn những người đang lơ lửng trên không trung.
Kiều An Sâm có chút tò mò, dường như muốn thủ, nhưng lại bị Sơ Nhất giữ chặt lại.
"Không cho đi!"
"Sao vậy?"
"Ai biết dây thừng kia có chắc chắn hay không, ngộ nhỡ đứt dây té xuống, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt." Sơ Nhất rất sợ, có thể là do bệnh nghề nghiệp, dù sao sức tưởng tượng của cô quá phong phú.
Kiều An Sâm nghe xong không nói gì, bên cạnh chỗ bán vé có một người đàn ông da vàng, có vẻ nghe hiểu, vội vàng kêu lên, "Này cô gái, cô đừng có mà bịa chuyện! Trò chơi này của chúng tôi đã được kiểm tra an toàn rồi đấy!"
Đối phương hét lên, mọi người xung quanh đều nhìn lại, Sơ Nhất cảm thấy mất mặt, vội vàng kéo Kiều An Sâm rời khỏi.
Ngoài xích đu tử thần, ở đây còn có hững chiếc xích đu tổ chim treo được cố định trên những tán cây, một tổ chim khổng lồ, có thể ngồi vào bên trong, đây là thánh địa chụp hình sống ảo, rất nhiều người đang đứng xếp hàng.
Hầu hết là những cặp tình nhân, cũng có một số cô gái còn độc thân, cũng không thiếu những cặp vợ chồng đến đây hưởng tuần trăng mật, chụp ảnh với nhiều tư thế thân mật, thậm chí có người còn thản nhiên hôn nhau.
Ở một nơi đặc biệt như vậy, nhất định phải lưu lại những khoảnh khắc quý giá.
Đứng xếp hàng thật lâu, cuối cùng cũng đến lượt Sơ Nhất và Kiều An Sâm, vừa đi lên có chút cẩn trọng, Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn Kiều An Sâm, chỉ biết cười ngây ngô.
Ngồi ở giữ không trung, tầm nhìn rộng rãi, du khách phía dưới và những tiếng ồn ào dường như bị chặn lại, Kiều An Sâm ôn vai cô chụp vài tấm hình, lúc gần hết giờ, Sơ Nhất có chút tiếc nuối rời đi.
"Sơ Nhất." Kiều An Sâm đột nhiên gọi cô, giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống, cô ngửa mặt lên.
"Sao...."Chưa kịp nói hết câu môi đã bị che phủ, Kiều An Sâm dừng ở môi cô hai giây trước khi ngẩng đầu lên.
"Được rồi, chúng ta xuống đi."
Sơ Nhất đi theo anh, bất giác cắn môi dưới.
Ảnh chụp đã hoàn thành, hiệu quả rất tốt, Sơ Nhất nhìn không rời mắt, Kiều An Sâm gọi cô.
"Chỗ này thật đẹp, có muốn anh chụp cho vài tấm hình không?"
"Kỹ thuật của anh có được không vậy?" Sơ Nhất chậm chạp đi về phía anh.
"Để anh thử xem." Kiều An Sâm cẩn thận trả lời.
Sơ Nhất đứng ở chỗ đó, nghêng đón làn gió, làn váy tung bay, Kiều An Sâm đứng khom người trước mặt cô, tư thế vô cùng chuyên nghiệp.
Chụp được hai tấm, Sơ Nhất háo hức muốn xem thành quả, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, những người giống Kiều An Sâm, góc nhìn có lẽ không tốt lắm.
Ai ngờ, Kiều An Sâm đã tận dụng ưu điểm che đi khuyết điểm, đôi chân của cô như được kéo dài, thoạt nhìn vô cùng tự nhiên.
Sơ Nhất có chút khó ti ngẩng đầu nhìn anh.
"Kiều An Sâm, anh từng học qua rồi hả?"
Kiều An Sâm dừng một chút, mơ hồ nói, "Chưa, anh vô tình nhìn thấy trên mạng..."
"Chụp rất đẹp, mau mau mau, chụp cho em thêm hai tấm nữa." Sơ Nhất không nghe ah nói hết, cô phóng to thu nhỏ mấy tấm ảnh, xem kỹ một lượt, nóng lòng nhờ cậy Kiều An Sâm.
Kiều An Sâm thu hồi biểu cảm, hắng giọng trả lời, "Được."
Buổi chiều, hai người đi lặn, nước biển xanh đến mức có thể nhìn thấy cát mịn bên dưới, sau khi thay quần áo và theo người hướng dẫn xuống nước, tới một độ sâu nhất định, nơi đó xuất hiện rất nhiều đàn cá và san hô.
Lớn nhỏ, xanh đỏ, từng đàn, từng đàn từ từ bơi qua, thế giới dưới nước đầy màu sắc khiến người khác không thể rời mắt.
Sơ Nhất kinh ngạc không thôi, mở to hai mắt, ánh mắt vui mừng nhìn Kiều An Sâm, hai người lấy tay rẽ nước, chìm nổi dưới đáy biển xanh thẳm.
Trải nghiệm lặn dưới biển rất ngắn, không bao lâu đã phải lên bờ, Sơ Nhất vẫn chưa thấy thỏa mãn, khoa tay múa chân với Kiều An Sâm.
"Anh có thấy gì không? Con cá kia thật đẹp, màu sắc thật sặc sỡ!"
"Anh thấy rồi, đẹp lắm." Kiều An Sâm gật đầu phụ họa.
"Còn có bầy cá kia, một bầy cá lướt qua tay chúng ta, giống như đụng phải vảy cá trơn bóng vậy!"
"Anh cũng thấy thế." Kiều An Sâm cầm tay cô, đưa cô đi đúng hướng.
"Đợi lát nữa chúng ta đi bơi đi."
Xế chiều, ánh mắt trời không còn gay gắt như trước nữa, ngâm mình trog dòng nước mát lạnh vô cùng thoải mái, Sơ Nhất bơi rất lâu, cảm giác có chút mệt mỏi mới ngoi lên, nằ dưới cây dù dưới bãi cát nghỉ ngơi.
Kiều An Sâm cầm hai trái dừa đi tới, bên trên còn cắm ống hút, Sơ Nhất nằm trên ghế không muốn động, lười biếng nâng kính nhìn anh.
Ánh mắt của Sơ Nhất lướt qua làn da của anh, cách lồng ngực, cuối cùng rơi xuống cơ bụng hơi nhô lên, đột nhiên có chút tò mò.
"Kiều An Sâm, anh tập gym à?"
"Anh chạy bộ và tập mấy bài tập đơn giản." Kiều An Sam nói xong, đánh giá cô, "Em không biết sao?"
"...." Trong nhà có máy chạy bộ, chỉ là Sơ Nhất ít khi thấy anh dùng, cô rất tò mò.
"Chạy bộ cũng có cơ bụng sao?"
Kiều An Sâm: "..."
"Em nghĩ đi đâu vậy?"
Không hiểu sao, nhìn ánh mắt tỏa sáng của cô, Kiều An Sâm cảm thấy mất tự nhiên, anh cầm áo phông trên ghế mặc vào.
Sơ Nhất tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Hai người thắng thắn đối diện nhau cũng chỉ có ở trong đêm và trên giường, Sơ Nhất chưa bao giờ nhìn kỹ dáng người của Kiều An Sâm, nhưng mà đến bờ biển, người đàn ông mặc quần dài đi biển, để ngực trần và đi dép lê, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng lại rất bắt mắt.
Cho dù kính râm che hơn nữa