Trong phòng ngủ, ánh sáng lờ mờ tỏa ra, trong không khí còn lưu lại một mùi hương mập mờ.
Mỗi lần làm xong Sơ Nhất mệt đến nỗi không muốn động đậy, Kiều An Sâm tắm rửa xong, trên tay cầm một cái khăn ướt lau người cho cô.
Sơ Nhất hơi xấu hổ, cô cảm thấy 'người bạn chung phòng' này đột nhiên quá ân cần.
Cô nhìn mái tóc đen lộn xộn của Kiều An Sâm, không hiểu sao có chút tức giận, muốn tính sổ.
"Tại sao anh không thể xem phim cùng em?" Cô cố ý rửa sạch trái cây, máy chiếu đã chuẩn bị sẵn sàng, phim cũng là cô nghiêm túc chọn lựa.
"Anh không có." Động tác trong tay anh dừng lại, tròng mắt đen mờ mịt như sương mù dày đặc, mơ hồ lại rất đơn thuần.
"Anh nói muốn đọc sách." Sơ Nhất nhắc nhở anh.
" Lúc trước là anh muốn đọc sách." Kiều An Sâm đăm chiêu suy nghĩ, nghiêm túc trả lời.
"Vậy tại sao anh lại muốn làm chuyện này." Giọng nói Sơ Nhất mang theo chất vấn, không hề phát hiện bản thân lúc này nhờ vào sự nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo.
Kiều An Sâm cúi đầu xuống, cầm lấy khăn mặt tiếp tục giúp cô lau sạch sẽ thân thể.
Tiếng lầm bầm rất nhỏ truyền đến.
"Bởi vì chuyện thú vị hơn xem phim rất nhiều."
Sơ Nhất: "...."
Qua một khoảng thời gian sống chung, Sơ Nhất cũng khá hiểu phần tính cách Kiều An Sâm, cô mím môi để mặc anh làm gì thì làm.
Tắt đènmột lần nữa, lần này cả hai người đều đã mệt mỏi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sau sự cố 'xem phim' Sơ Nhất hoàn toàn từ bỏ ý định kéo gần khoảng cách với Kiều An Sâm, tất cả đều thuận theo tự nhiên, sống một cuộc sống bình thường đơn giản.
Trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của Sơ Nhất, gần đây Trình Lật rất vui vẻ, hình ảnh tràn ngập trên Weibo, không phải một vài bức ảnh tự sướng, mà chính là ảnh chụp cùng với người yêu.
Hôm nay bay tới Nhật Bản, ngày mai lại bay đến Maldives, thường xuyên phát cẩu lương lên mạng, Sơ Nhất nhìn thấy vậy đỏ cả mắt, cô cầm điện thoại lăn lộn ở trên giường.
A a a a a bạn trai người ta như vậy còn chồng cô thì...
Không nghĩ tới nữa, càng nghĩ lại càng đau lòng.
Vừa nhắc đến tào tháo, tào tháo liền đến, Trình Lật ở Maldives gọi video cho cô, khi Sơ Nhất vừa mới mở video lên, cô nhìn thấy bầu trời và biển trong xanh, hàng dừa cao và bãi cát vàng óng.
"Anh yêu, anh nhích qua kia một chút, em muốn nói chuyện với chị em tốt của em." Trình Lật nói với người đàn có cơ ngực đẹp ở bên cạnh, giọng nói ngọt ngào, sau đó hôn lên môi người kia, một lát sau đầu bên kia chỉ còn lại một mình cô ấy.
Sơ Nhất chứng kiến một màn kia, trong lòng chua xót.
"Sắp tới thất tịch rồi, định trải qua như thể nào hả?" Trình Lật nằm trên ghế, đôi chân đung đưa qua lại.
Sơ Nhất rủ mắt xuống, khuôn mặt như đưa đám.
"Không biết, không phải vẫn còn sớm à..."
"Sớm cái gì mà sớm! Không phải còn vài ngày nữa hay sao, người ta muốn đến nhà hàng tốt đều phải đặt trước mấy ngày đấy." Trình Lật ở đầu bên kia bla..bla.
"Cậu biết không, bạn trai nhà mình nửa tháng trước đã lên kế hoạch sẵn rồi, anh ấy muốn hai đứa mình trải qua đêm thất tịch đầu tiên ~~~"
"...Rồi sao?" Sơ Nhất hỏi cô ấy, cô chỉ muốn ngay lập tức kết thúc cuộc trò chuyện này.
"Sao cậu lại lạnh lùng như vậy chứ!" Trình Lật bất mãn lên án, "Chẳng phải hai ta đã lâu không trò chuyện với nhau sao, mình chỉ là đang quan tâm tình hình gần đây của cậu thôi."
"Tình hình gần đây của mình không có gì đáng nhắc đến, còn tình hình của cậu, mình nắm rõ trong lòng bàn tay."
Trình Lật ở bên kia cười ra tiếng, "Cục cưng à, đừng buồn, hay là mình mua vé cho cậu đến đây nhé, chúng ta cùng nhau đi chơi."
"Thôi khỏi, mình không muốn bị bạn trai cậu đánh chết." Sơ Nhất nhìn thời gian trên góc phải màn hình điện thoại, "Vậy nha, mình đi nấu cơm đây."
"Ồ, bây giờ cậu còn biết nấu cơm nữa hả, thật không đó, ra dáng hiền thê lương mẫu rồi."
Sơ Nhất không để ý đến tiếng la hét của Trình Lật, cô cúp máy rồi rời khỏi giường.
Tối nay Kiều An Sâm tan làm đúng giờ, cô muốn chuẩn bị xong bữa tối trước khi anh về.
Ngày nay internet ngày càng phát triển, mỗi dịp lễ tết, tất cả mọi người xôn xao bàn tán về nó.
Đêm thất tịch hai ngày sau cũng không ngoại lệ
Hiện tại, chỉ cần Sơ Nhất mở trang đầu ra, luôn luôn có những bình luận liên quan đến đêm thất tịch, ngay cả truyện tranh vừa mới cập nhập đã có độc giả bình luận.
[Đại thần]: Sắp đến thất tịch rồi, không phát đường sao!!!
[Đại thần]: Sắp đến thất tịch rồi, có phải nên tăng thêm phúc lợi hay không?
[Đại thần]: Chúc tác giả thất tịch vui vẻ.
Sơ Nhất: ". . ."
Dù bị cái sự kiện này oanh tạc, nhưng cô cũng rất háo hức mong chờ ngày lễ thất tịch.
Buổi tối, cô nhìn vào trang web trên điện thoại, lơ đãng nói với người bên cạnh.
"Phải rồi, mấy hôm nữa là thất tịch đó."
"Hả?" Kiều An Sâm đẩy mắt kính trên mặt, thuận miệng hỏi đáp một tiếng.
"Có chuyện gì sao?"
Có chuyện gì sao.
Trong nháy mắt, Sơ Nhất cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Cô khó mà tin được.
"Chúng ta không... suy nghĩ một chút xem nên trải qua như thế sao?" Sơ Nhất cố gắng bình tĩnh nói, Kiều An Sâm nghe vậy thì quay sang nhìn cô.
"Đêm thất tịch?" Anh suy tư một chút, "Lễ tình nhân?"
"Để anh kiểm tra xem hôm đó có cần tăng ca hay không, hình như gần đây không có công việc khó giả quyết nào, hôm đó chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa cơm nhé?" Anh thử hỏi cô.
Sơ Nhất: ".