Ánh mắt Chu Quân nhìn về phía một vị phụ nhân trung niên, phụ nhân kia cười cười, nói: “Phu nhân, ta nấu cơm ở Lâm gia cả đời, cũng không có tay nghề nào khác, nếu lão gia phu nhân không ghét bỏ thức ăn ta nấu, thì hãy để ta ở lại…”
Nàng dứt lời, một vị lão giả lưng gù kế bên phụ nhân lập tức nói tiếp: “Lão bộc không sống nổi vài năm nữa, chỉ hy vọng lão gia phu nhân đến lúc đó có thể nể tình nhiều năm cống hiến mà cho lão bộc một cái quan tài dung thân, lão bộc không còn gì tiếc nuối.”
Tôn Đại Lực trả lời rất dứt khoát: “Ta cũng không đi.”
Cuối cùng là một vị cô gái, biểu tình trên khuôn mặt nàng hết sức kiên định: “Ta muốn đi theo bên cạnh phu nhân suốt đời.”
Mấy vị hạ nhân Lâm gia, sau cùng ở lại bốn vị, theo thứ tự là lão Hoàng gác cổng, Tôn Đại Lực hộ vệ, Vương thẩm nữ đầu bếp, cùng A Nguyệt nha hoàn thiếp thân của phu nhân Bình An bá.
Vài tên hạ nhân rời đi, khiến Lâm phủ vốn đã xuống dốc, lại càng thêm chút cảm giác nhà mất người tan, cũng làm mọi người cảm thấy vô cùng thê lương.
Lâm Tú và Tôn Đại Lực đi trên phố, trong lòng lại có một phen cảm nhận khác.
Nói tới buồn cười, Lâm Tú đời trước, trừ tiền, cái gì cũng không có, mà hắn đời này, trừ tiền, cái gì cũng có.
Có cha nương cưng chiều hắn, có em vợ quan tâm, có hộ vệ thấy hắn gặp nguy hiểm không tiếc hy sinh tính mạng bản thân, quan trọng nhất là hắn có một gia đình, thậm chí có cả một con chó…
Nhân sinh thế này, còn mong gì hơn?
Nguyện vọng của Lâm Tú, kỳ thật vẫn luôn đơn giản như vậy.
Trong thế giới thần kỳ này, cho dù hắn không có năng lực nào, hắn cũng không muốn trở về nữa.
Từ giờ trở đi, hắn chính là con trai của Bình An bá, văn thư Thanh Lại ti của vương triều Đại Hạ, Lâm Tú.
Lâm Tú rất trân trọng cuộc sống hiện tại, cho nên hắn phải tận lực đi bảo vệ tổ ấm quý giá này, hiện nay tình hình Lâm phủ càng ngày càng xấu, hắn cần phải làm gì đó thay đổi tình cảnh trước mắt.
Tôn Đại Lực đi sau lưng Lâm Tú, Lâm Tú quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Thân thể ngươi chưa khỏi hẳn, trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa ta về.”
Tôn Đại Lực lắc đầu lia lịa: “Ta nên đi theo thiếu gia, đi theo thiếu gia ta mới yên tâm.”
Thật ra hắn cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng thời tiết hôm nay quả thực quá nóng, sao có thể ở mãi trong nhà, đi theo bên người thiếu gia hóng mát một chút.
Lâm Tú mấy ngày qua đều ở nhà, không hề ra ngoài, lần này là muốn đi ra hít thở không khí, có điều chỉ đi một chút, hắn sẽ quyết định trở về.
Thời tiết mấy ngày nay thật sự quá nóng, tuy bản thân Lâm Tú là một cái máy điều hòa di động, nhưng thời tiết nóng bức như này
cũng khiến hắn hơi có chút khó chịu, phơi nắng ngoài trời đâu thoải mái bằng nằm ở nhà ăn dưa hấu ướp lạnh.
Suy nghĩ kiểu thế, không riêng gì Lâm Tú với Tôn Đại Lực.
Người đi đường lúc này không nhiều lắm, hầu như không có ai đi giữa đường phố như Lâm Tú, mà đi sát chỗ bóng râm, vừa đi vừa than thở.
“Thời tiết quỷ quái này, sao lại nóng như vậy, mới một lát quần áo đã ướt đẫm!”
“Đúng thế, thật khiến người ta không chịu nổi, ta dự định đi Phẩm Phương các tìm thú vui, nghe nói nơi đó rất mát mẻ.”
“Không cần đi, ta mới tới đó xong, băng cất trữ của Phẩm Phương các sớm dùng hết rồi, nơi đó bây giờ cũng là lồng hấp, nóng đến mức người chẳng có chút phản ứng...”
. . .
Mùa hè năm nay đích xác nóng bức dị thường, Lâm Tú còn cảm thấy khó chịu huống chi là người bình thường, từ quan to hiển quý xuống bách tính bình dân, đều chịu khổ bởi nóng bức.
Lâm Tú ngẩng đầu, nhìn mặt trời trên cao chói chang nhức mắt, trong đầu bỗng xuất hiện một tia linh quang.
Hắn hoàn toàn có thể dùng năng lực của mình kiếm tiền!
Nhiệt độ Vương Đô gần đây liên tiếp tăng cao, một băng khó cầu trên thị trường, bất kể là phú thương kếch xù, hay vương công quý tộc, cho dù có tiền chăng nữa cũng không mua được khối băng, trừ phi bọn họ nắm giữ năng lực của Lâm Tú.
Tuy rằng thực lực Lâm Tú hiện tại thua kém Linh Âm, khiến hắn tạo băng trong không khí thì có chút khó khăn, nhưng nếu chỉ là đóng băng nước, có lẽ dễ dàng hơn nhiều, độ khó hai việc này không cùng một cấp bậc.
Mà ngoại trừ Linh Âm, toàn bộ Vương Đô Đại Hạ, hắn là người duy nhất có thể chế băng.
Cơ hội kinh doanh, là cơ hội kinh doanh thỏa đáng!
Lâm Tú dạo bước trên đường phố, suy nghĩ làm sao biến hiện năng lực nhanh nhất.
Kiểu thời tiết nóng bức này kéo dài nhiều nhất là một tháng rồi sẽ chuyển mát từ từ, lúc đó nhu cầu giải nhiệt của mọi người cũng không còn mãnh liệt nữa.
Muốn kiếm tiền, cần sớm hành động.
Song, tuy rằng Lâm Tú sốt ruột trong lòng, sự việc vẫn phải giải quyết từng cái một.
Truyện convert hay :
Đô Thị Chiến Thần Trở Về