Công Tử Biệt Tú

Hoàng Cung Cho Gọi (2)


trước sau

Lý tổng quản cau mày, đích thân bước tới bên cạnh giếng múc một thùng nước, quả thực nhìn thấy nước giếng này vô cùng đục, căn bản không uống được.

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ta đi bẩm báo bệ hạ, các ngươi đợi ở chỗ này.”

Lý tổng quản rời khỏi Thượng Băng ti, chốc lát sau lại đi vào, nói với Lâm Tú: “Đi theo ta.”

Do nước giếng của Thượng Băng ti xảy ra vấn đề, cho nên Hoàng đế tạm thời hạ chỉ, để Lâm Tú dựa theo phẩm cấp hậu phi mà đi tới cung điện của các phi tử chế băng.

Như vậy có thể tránh được các cung tranh giành, gìn giữ trật tự hậu cung.

Lấy công cụ chế băng từ Thượng Băng ti, Lâm Tú đi theo bọn họ, rất nhanh được đưa đến trước một cung viện.

Trước cửa cung cao lớn, treo bảng hiệu “Vĩnh Ninh cung”.

Cung viện chỗ này khí phái hơn nhiều, trước khi tiến vào, Lý tổng quản một lần nữa nhắc nhở: “Đây là nơi ở của Hoàng hậu nương nương, sau khi vào đừng ồn ào, chớ ngó nghiêng, sau khi tạo băng xong hãy mau chóng rời đi.”

Lâm Tú bước vào tòa cung viện, trông thấy vài cung nữ cùng hoạn quan bận rộn trong viện, hắn được dẫn đến trước giếng nước ở góc cung viện, đã có hoạn quan múc đầy nước và đợi ở đây.

Khuôn tạo băng trong Hoàng cung là dùng của Thượng Băng ti, khuôn này hình vuông, mỗi lần có thể tạo một khối băng.

Hậu cung không phải là Trích Nguyệt lâu, Lâm Tú không thể trực tiếp dán tay lên mặt nước làm băng, mà chỉ có thể dán tay ở vỏ ngoài khuôn đúc.

Như thế, tốc độ chế băng sẽ chậm đi rất nhiều, tiêu hao nguyên lực cũng lớn hơn, Lâm Tú đối với chuyện này cũng không có cách nào, dù tay hắn rửa sạch mấy chăng nữa, thì hoạn quan bên người cũng không cho phép.

Không biết Hoàng đế có bao nhiêu phi tử, nhưng cứ theo đà này, nguyên lực trong cơ thể Lâm Tú, hôm nay nhất định sẽ bị những hậu phi này ép khô hết.

Thật vất vả mới chế xong băng cho Vĩnh Ninh cung của Hoàng hậu nương nương, Lâm Tú chưa kịp nghỉ ngơi lại bị dẫn tới Trường Xuân cung.

Nơi này là nơi ở của Quý phi nương nương, sau khi tiến vào Trường Xuân cung, Lâm Tú cảm giác được rất rõ ràng, thần sắc của mấy tên hoạn quan trở nên khẩn trương rất nhiều.

Mà trước khi đến đây, Lý tổng quản đã dặn đi dặn lại, lúc ở Trường Xuân cung nhất định phải nói chuyện cẩn thận hết sức có thể.

Bởi nếu như chọc giận Quý phi, ai cũng không cứu được hắn.

Lâm Tú mới bước đến cửa Trường Xuân cung đã thấy một vị mỹ phụ cung trang đứng ở trong viện, trong ngực ôm một con vật giống mèo nhưng không phải mèo.

Con vật này, lông trên người trắng như tuyết, nói nó không phải mèo nhưng nó lại thực sự có hình dáng giống mèo, nói nó là mèo nhưng sau lưng nó lại mọc một đôi cánh trắng tinh xảo. Đây là lần đầu tiên Lâm Tú nhìn
thấy mèo có cánh.

Đối với chuyện này Lâm Tú cũng không ngạc nhiên cho lắm, vì hắn biết giống loài trên thế giới này có phần không giống trên địa cầu.

Trừ nhân loại, thế giới này còn có Linh tộc, Man tộc, Hải tộc và một ít chủng tộc khác... Nên nếu có xuất hiện một vài con vật không có ở địa cầu chẳng có gì lạ.

Mỹ phụ cung trang dung mạo xuất chúng, lại mơ hồ lộ ra một loại quý khí, tư thái thướt tha xinh đẹp, ngực nhô cao, làm cho người ta không nhịn được muốn thay thế con mèo ở trong ngực của nàng.

Loại cô gái này, đối với nam nhân là hấp dẫn trí mạng.

Cũng may về phương diện nữ nhân, Lâm Tú đã thấy qua vô số sóng to gió lớn nên cũng không có biểu hiện gì lạ thường.

Sau khi Lý tổng quản đi vào thì bước nhanh về phía trước, khom người nói: “Nô tài ra mắt Quý phi nương nương.”

Mỹ phụ cung trang thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại nhìn sang Lâm Tú, hỏi: “Hắn là người phương nào?”

Lý tổng quản vội vàng giải thích: “Hồi bẩm Quý phi nương nương, hắn là học sinh của Dị Thuật Viện, được bệ hạ triệu vào cung để chế băng cho các vị nương nương.”

Mỹ phụ cung trang nhẹ nhàng vuốt ve lông con linh thú trong ngực, không tiếp tục nhìn Lâm Tú mà nói: “Đi đi, động tác nhanh nhẹn một chút, Niếp Niếp sợ gặp người lạ, nếu dọa nó sợ, bổn công hái đầu các ngươi xuống!”

Lý tổng quản liên tục đáp lời:

“Vâng! Vâng! Vâng! Chúng thần chế băng xong lập tức đi ngay, lập tức đi ngay...!”

Vị Quý phi này hiển nhiên không phải người lương thiện. Không chỉ có Lý tổng quản cùng mấy tên hoạn quan khúm núm, ngay cả cung nữ trong Trường Xuân cung cũng đều nơm nớp lo sợ.

Ai nấy làm việc nhẹ chân nhẹ tay, đi đường không dám phát ra một chút thanh âm.

Thật vất vả mới chế băng xong, mọi người từ trong Trường Xuân cung đi ra, mấy tên hoạn quan vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng, lau mồ hôi lạnh trên trán, bộ dạng như thể sống sót sau tai nạn, trong đó bao gồm cả Lý tổng quản.

Hoàng đế Đại Hạ có vô số hậu cung, trong đó năm người địa vị được tôn sùng nhất chính là nhất Hậu tứ Phi.

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện