Chương 1: Tướng ăn khó coi
Ninh Quốc Công - Khương Văn Chính, vốn là ăn mày ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, vì muốn kiếm một cái thân phận nên quyết định đầu quân vào quân doanh. Ai ngờ vừa mới qua mười năm, từ một tên tiểu tốt không ai để ý vậy mà nay đã trở thành thống soái trong quân. Tam vương làm loạn, phản quân cứ thế đến dưới chân thành, Khương Văn Chính ngàn dặm chạy tới cứu viện, xông vào giữa lòng quân địch, chém Đằng Vương - thế lực mạnh nhất lúc bấy giờ ngã ngựa, liên minh tam vương lập tức sụp đổ.
Đám quân canh giữ ở kinh thành bị làm cho sợ mất mật, dưới tình huống đó cũng không dám ra tấn công, Khương Văn Chính nắm chặt thời cơ, mang theo năm vạn viện quân, cuối cùng vây quét toàn bộ hai mươi vạn phản quân. Từ đó, Khương Văn Chính nhất chiến thành danh[1]. Hoàng đế đứng trên tường thành nhìn tận mắt Khương Văn Chính giết địch liền hạ chỉ phong tước, còn cho hắn quyền chưởng quản quân phòng vệ ở kinh thành.
[1]Đánh một trận mà nổi danh
Lúc đó không ít nhà quyền quý muốn gả nữ nhi quý phủ cho Khương Văn Chính, kết thành quan hệ thông gia. Nhưng ai ngờ cuối cùng lại bị Trưởng Công Chúa đoạt đi.
Mà Trưởng Công Chúa kia cũng là kỳ nữ, nàng là nữ nhi nhỏ nhất của tiên đế, nhỏ hơn bệ hạ hai tuổi. Lúc Tam Vương làm loạn, tự tay giết chết phò mã, người cấu kết với Đằng Vương, chiếu theo khẩu cung của phò mã, mang theo tám trăm phủ binh[2] công chúa, tịch thu nhà cửa của tất cả bọn quyền quý có cấu kết với Tam vương.
[2]Binh lính trong phủ
Lúc Khương Văn Chính mang viện binh tới, Trưởng Công Chúa đang áp giải những tên quyền quý kia bắt đầu xử trảm ở đầu tường, nghe nói đại đao bên người Đao Phủ đều bị trảm đến xoắn cả lưỡi. Sau khi chuyện Tam Vương làm loạn lắng lại, Hoàng đế muốn tái kén phò mã cho Trưởng Công Chúa, nhưng trong Kinh không có nhà nào dám ứng. Theo lý thuyết cho dù là tái giá, nữ nhi hoàng gia cũng không khó gả, nhưng ai bảo hung mệnh của Trưởng Công Chúa ở bên ngoài chứ!
Ngay lúc Hoàng đế phát sầu, Trưởng Công Chúa lại kéo Khương Văn Chính đến ngự tiền xin chỉ tứ hôn. Cứ như vậy, tên Khương Văn Chính xuất thân ăn mày trở thành phò mã của Trưởng Công Chúa.
Sau khi Trưởng Công Chúa và Ninh Quốc Công thành thân, phu thê hòa hợp, cực kỳ ân ái. Sinh được một người con trai duy nhất nên vô cùng sủng ái. Chỉ có điều vị thế tử này, mười hai tuổi dám phóng ngựa giữa phố xá sầm uất, mười bốn tuổi ẩu đả với người tại Hoa Nhai[3], mười lăm tuổi nuôi một con hát, mười sáu tuổi đoạt tỷ đệ song sinh, mười bảy tuổi đánh gãy đùi phải trưởng tử Tướng quân Thành An. . . Rốt cục vào năm mười tám tuổi, thế tử vì muốn thuần phục liệt mã[4] mới có được, bị ngã ngựa, hôn mê bất tỉnh.
[3]Hoa Nhai: Từ này nghĩa đen là con đường hoa, người ta trồng hoa và bán hoa. Còn nghĩa bóng là "phố đèn đỏ".
[4]Liệt mã: con ngựa dữ dằn, mạnh mẽ, khó thuần phục.
Cuối cùng có người đề nghị thử biện pháp xung hỉ xem sao, nhưng chỉ cần là người có chút thân phận, ai tự nguyện đưa nữ nhi của mình tới xung hỉ? Trưởng Công Chúa nghĩ đến hôn ước mình chẳng hề hài lòng lúc trước, liền phái người tới nhà hỏi thăm, nhưng nếu nhà bọn họ không đồng ý thì bà cũng không miễn cưỡng. Thực sự không được nữa chỉ sợ phải chọn một nha hoàn trong phủ, dù sao cuối cùng. . . Ninh Quốc Công phủ cũng sẽ không bạc đãi người ta.
Chỉ là không ai ngờ rằng, vị Kiến An hầu kia lại nói nữ nhi nhà mình bệnh nặng, sợ hại đến bệnh tình thế tử, có thể lấy đích nữ huynh trưởng để lại gả thay không?
"Vị Kiến An hầu này, bộ dạng ăn nhờ của hắn thật sự quá nhục nhã, đáng đời lúc trước bị huynh trưởng của hắn chèn ép không ngẩng đầu lên được. Cũng may, lúc trước bản cung không nhìn trúng nữ nhi kia của hắn, đổi người khác cũng tốt." Trưởng Công Chúa cười lạnh, đồng ý đề nghị gả thay.
Bởi vì huynh trưởng qua đời, Kiến An hầu lấy chất nữ vừa qua thời gian chịu tang thay thế nữ nhi ruột thịt của mình để xung hỉ cho Thế Tử Ninh Quốc Công, chuyện này đã truyền khắp Kinh Thành.
Theo lý, trong loại chuyện huân quý này cũng không có khả năng bị mọi người biết được, cho dù Kiến An hầu muốn đè dư luận xuống thì những lời đồn đại này lại càng truyền đi mãnh liệt. Chờ đến ngày hạ sính[5], lúc Hoàng đế hạ chỉ phái Lễ bộ thay mặt làm lễ, Kiến An hầu mới biết hối hận.
[5] Hạ sính: hỏi cưới
Mùng ba tháng mười thích hợp cho cưới gả.
Thế tử Ninh Quốc Công đại hôn, người Kinh Thành tụ tập thành nhóm xem náo nhiệt ở ven đường. Đều nói đây là vì xung hỉ cho thế tử Ninh Quốc Công, nhưng lễ đón dâu này phô trương sánh bằng đại hôn hai tháng trước của Đại Hoàng Tử. Bởi vì thế tử Ninh Quốc Công mang bệnh không thể đứng dậy đón dâu, Hoàng gia đổi thành đích thứ tử An Vương thay mặt làm lễ cưới, cho thấy phủ Ninh Quốc Công vô cùng vị thế tử phi này.
"Đều do ngươi, nói cái gì để Nghi Ca Nhi gả thay Nguyệt Ca Nhi, ngươi nhìn xem. . ." Lão phu nhân Kiến An hầu - Ôn thị chỉ vào Kiến An hầu Nghiêm Bồi Luân khóc rống: "Nhi tử An vương cũng tới, ngươi còn nói Ninh Quốc Công phủ không sánh bằng Lư gia kia? Ninh Quốc Công phủ đang làm thái độ gì đây? Họ đang muốn để cho chúng ta nhìn đó!"
"Nương, là Lư gia họ. . ." Vẻ mặt Nghiêm Bồi Luân đau khổ muốn giải thích.
"Lư gia thế nào? Lúc trước Lư gia tới đề thân, nói là Nghi Ca Nhi, các ngươi lại còn mặt dày vô sỉ nói trước đây đính hôn là đích nữ Kiến An hầu. . . Khi đại ca ngươi còn sống đối đãi với ngươi như thế nào? Bây giờ thời kỳ chịu tang của Nghi Ca Nhi vừa mới qua, ngươi đã ở sau lưng ta gấp gáp đưa Nghi Ca Nhi ra ngoài, sau này ngươi còn mặt mũi nào đi gặp đại ca ngươi?" Lão phu nhân tức giận vỗ ngực, một bên đại nha hoàn vội vàng dâng trà cho bà. Lão phu nhân đẩy tách trà trước mặt ra, cười lạnh nói: Thế nhưng ngươi không ngờ, Ninh Quốc Công và Trưởng Công Chúa lại coi trọng Nghi Ca Nhi như vậy! Ngươi nghĩ dựa thế Lư gia thì bà già ta ngăn không được, nhưng sau này, Nghi Ca Nhi sẽ nhớ kỹ chuyện này, không nhận kẻ thúc thúc như ngươi thì ngươi cũng chớ có đi cầu xin bà già này cầu tình cho ngươi."
"Nương. . ." Nghiêm Bồi Luân tiến lên một bước, muốn nói cái gì đó.
Lão phu nhân khoát khoát tay, nhắm mắt lại không nhìn ông ta nữa. Nghiêm Bồi Luân thấy thế đành phải lui ra ngoài.
Đợi sau khi Nghiêm Bồi Luân ra ngoài, lão phu nhân mới từ từ mở mắt, nói ra: "Cát