Người đi mua quần áo trở về rất nhanh, Liêu Trường Hải tắm rửa sơ qua sau đó thay đổi y phục dơ bẩn.
"Nhìn bản tử một chút đi, cho dù là mặc loại y phục vải thô như này lên người, cũng là dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm!" Liêu Trường Hải ngẩng đầu lên, nhìn sang nơi nào đó trong lương đình, tự mình cảm thán.
Khương Kỳ ghét bỏ liếc mắt nhìn qua: "Bên trong hiệu may cũng không có chất vải gì ra hồn, nếu chê thì có thể cởi ra."
Liêu Trường Hải nghe vậy, cười rạng rỡ: "Làm sao lại chê? Đây chính là Thế tử ngài tặng."
"Gặp cũng đã gặp rồi, quà cũng đã đưa rồi. Ngươi cũng nên trở về nhỉ?" Khương Kỳ nhìn hắn cầm lấy một quả vải đã lột vỏ lập tức bỏ vào trong miệng, tâm tình cực kỳ không tốt. Đây chính là hắn đặc biệt chuẩn bị cho Nghi nhi, tên mập này còn đến xin ăn?
Liêu Trường Hải chẹp chẹp miệng, nói ra: "Hàng năm vào lúc này, trừ trong cung ra thì chỉ có phủ quốc công mới có thể ăn vải sớm nhất. Phủ bọn ta còn đang trên đường đến đấy! Nhưng mà ta thèm sắp chết rồi."
"Cho nên mục đích ngươi chạy tới đây chính là đến ăn chứ gì?" Khương Kỳ không nghi ngờ Liêu Trường Hải thật đến thăm hắn, chỉ là để hắn bất chấp lựa chọn trèo tường vào, sợ rằng mục đích không chỉ là như thế: "Nếu không nói thật, ta gọi người ném ngươi ra bên ngoài."
Liêu Trường Hải đang vươn tay về hướng trái vải tiếp theo thì dừng lại nửa đường, chê cười nói: "Thế tử nói lời này, huynh đệ một lòng, sao ngươi nhẫn tâm như thế?"
Khương Kỳ nhìn hắn, mỉm cười: "Với ngươi không có gì nhẫn tâm hay không nhẫn tâm cả."
Liêu Trường Hải cười khan một tiếng, hắn nhìn thoáng qua Nghiêm Tiêu Nghi giữ im lặng ở bên cạnh, có chút do dự. Trước khi đến đã nghe nói Khương Kỳ không để ý thân thể bị bệnh, cùng Nghiêm Tiêu Nghi về bên ngoại, còn đi Tây Sơn làm lễ cầu siêu cho phụ mẫu Nghiêm Tiêu Nghi.
Khương Kỳ là ai chứ? Ai cũng nói quốc công gia và Trưởng Công Chúa nuông chiều hắn, bệ hạ cũng sủng ái tiểu biểu đệ này, các hoàng tử thấy hắn cũng là có thể không va chạm liền không va chạm. Mà dạng người như vậy, thật lòng để ý đến người khác hả?
Điểm này làm Liêu Trường Hải có chút khó có thể tin, nhưng cũng có thể thông cảm được. Trong Kinh Thành đều đã truyền khắp nơi, trong ngày xung hỉ Khương Kỳ lập tức tỉnh lại để không ít người nhìn Quốc Công phủ cười nhạo đều thất vọng. Cho nên coi như vị nữ nhi Nghiêm gia này thế nhưng chính là ân nhân cứu mạng của Khương Kỳ, nếu hắn là Khương Kỳ cũng sẽ dâng cho người ta những thứ tốt nhất.
Nhưng nghe là một chuyện, mắt thầy thì lại là một chuyện khác. Từ khi gặp mặt đến bây giờ, hắn không thấy ánh mắt của Khương Kỳ rời khỏi người phu nhân nhà hắn. Sách! Vị thế tử gia này đã rơi vào lưới tình thật rồi.
Liêu Trường Hải híp đôi mắt nhỏ, đánh giá Nghiêm Tiêu Nghi, tựa hồ muốn tìm đáp án từ trên người nàng. Chỉ là hai mắt hắn còn chưa nhìn tới đã cảm thấy bên tai có một trận gió thổi qua. Liêu Trường Hải ngửa mặt lên, khó khăn lắm ới tránh thoát cái tát Khương Kỳ vung tới.
"Tiểu tử ngươi nhìn cái gì vậy?" Khương Kỳ hai mắt tức giận trợn lên, nghiến răng nghiến lợi nói. Chẳng lẽ lúc trước tiểu tử này chăm sóc mẹ con Nghi nhi có mục đích không đơn thuần? Trong đầu Khương Kỳ hiện lên một ý nghĩ như vậy, nhưng sau đó liền bị mình phủ nhận. Đối với Liêu Trường Hải hắn khẳng định biết rõ, có cho hắn cũng không dám có ý nghĩ thế này.
Liêu Trường Hải chỉ vào bàn tay hơi gầy của Khương Kỳ, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngươi cũng thành như vậy, còn dám giơ tay đánh người à? Cẩn thận xương cốt trên tay bị ngươi quăng bay mất đó. Vả ... vả lại ta cũng không phải cố ý mạo phạm... ta ... ta chỉ là đang nghĩ một chút chuyện."
Cho dù là trong lòng chắc chắn, nhưng tức phụ nhà mình bị người khác nhìn chằm chằm, Khương Kỳ hắn vẫn còn có chút không thoải mái: "Có chuyện gì thì nói."
Liêu Trường Hải chỉ chỉ Nghiêm Tiêu Nghi, vừa chỉ chỉ bản thân, nháy mắt với Khương Kỳ. Nghiêm Tiêu Nghi một mực im lặng ngồi bên cạnh thấy thế muốn đứng dậy cáo lui. Nhưng lại một lần nữa bị Khương Kỳ ngăn lại.
"Không có gì phải tránh." Khương Kỳ nói: "Tiểu tử Liêu nhị này có thể có chuyện gì quan trọng?"
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn trên mặt tròn của Liêu Trường Hải mặc dù lộ ra bất mãn, nhưng có thể nhìn ra bất mãn của hắn hoàn toàn bởi vì câu nói sau cùng kia của Khương Kỳ. Đã như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi liền vững vàng ngồi lại.