"Năm đó tam vương phản loạn, Lư Thái phó làm Sư Trưởng của bọn họ, cho dù không hề làm gì thì sau khi phản quân vào thành cũng sẽ không biết làm gì ông. Nhưng mà vào thời khắc phản quân sắp vây quanh bốn phía, Lư Thái phó giữ vững lập trường, viết hịch văn lên án phản tặc. Bệ hạ từ đầu đến cuối nhớ rõ ông lúc đó ra sức chống đỡ, cho nên những năm nay đối xử rộng lượng với Lư gia đủ mọi thứ. Thân thể Hoàng hậu yếu đuối nên quà cáp trong hậu cung đều do Hoàng Quý Phi chủ trì. Đại hoàng tử tính tình ngay thẳng, làm người khiêm tốn, nhưng cũng không so được Nhị hoàng tử thông minh nhạy bén, người lương thiện lại sôi nổi. Bây giờ Nhị hoàng tử dần dần lớn lên, bệ hạ vô cùng thương yêu sủng ái, cả tộc Lư thị đã có chút đứng ngồi không yên. Bây giờ trong triều lại truyền ra tin đồn, có người cố ý thượng tấu bệ hạ, sớm ngày lập trữ*." Khương Văn Chính nói.
*Người thừa kế
"Cho dù là lập trữ, Đại hoàng tử ở nơi đó, chẳng lẽ Lư gia hắn cho rằng bệ hạ lại bỏ qua Đại hoàng tử mà chọn Nhị hoàng tử hay sao?" Trưởng Công Chúa hừ lạnh nói: "Tính tình bệ hạ khoan hậu, vẫn nhớ năm đó dưới cảnh ngộ như thế, Lư Thái phó vẫn ủng hộ hắn làm hắn nhớ mãi ân tình này. Thế nhưng, chuyện quyền lợi này. . . Bây giờ Nhị hoàng tử còn không phải thái tử, Lư gia bọn họ cũng đã nếm được lợi lộc, vì gia tộc có thể tiến thêm một bước, cho dù là Lư Thái phó tự giữ bản thân trong sạch cao thượng, đã từ lâu mất đi tâm tính ngày xưa."
"Bệ hạ nếu thật sự muốn lập trữ, cũng nhất định sẽ tìm nàng và An vương thương lượng." Khương Văn Chính tay trái giơ kim khâu, tay phải cầm chỉ thêu xỏ qua đít kim, thử đi thử lại mấy lần, mới khó khăn lắm mới xỏ lọt. Khương Văn Chính theo bản năng thở phào một cái, đưa kim khâu đã xỏ chỉ xong cho Trưởng Công Chúa.
Năm đó trận chiến loạn kia ảnh hưởng thật sự là quá lớn, Hoàng đế yếu thế, trong hoàng thất rất nhiều người đều gia nhập vào phản quân. Sau khi tra rõ, đúng là liên quan tới hơn phân nửa hoàng tộc, cho dù là Lý Miểu cố ý ân xá, nhưng tội danh mưu phản sao có thể ân xá được. Cuối cùng, xét nhà giáng tước, đường đường con cháu Hoàng gia cũng chỉ còn lại một An Vương và Trưởng Công Chúa. Lý Miểu quỳ gối trước tông miếu cầu xin tổ rộng lượng tha thứ, cũng không ăn không uống ròng rã ba ngày, ngày thứ tư nếu không phải Trưởng Công Chúa dẫn người đem hắn cưỡng ép mang đi, chỉ sợ Hoàng đế vừa thoát khỏi hiểm cảnh muốn bỏ đói bản thân đến chết.
Trưởng Công Chúa nhận lấy kim khâu, cầm đuôi chỉ, lượn quanh một vòng, ngón tay một xoắn thành một cái nút thắt: "Trình nhi là đích trưởng hoàng tử, tính tình khoan hậu lại làm việc quyết đoán, mười mấy năm qua cũng không làm ra việc gì ảnh hưởng tới đức hạnh, ngoại trừ hắn còn ai có tư cách. Bệ hạ không hỏi thì thôi, nếu hỏi, ta còn kiêng kị Hoàng Quý Phi kia hay sao? Liễu Diệp, tới hỗ trợ."
Liễu Diệp tiến lên, cầm vải áo đã cắt xong, đem viền góc ống tay áo xếp ngay ngắn. Trưởng Công Chúa đứng lên, cầm chỉ thêu, dựa vào tay Liễu Diệp bắt đầu khâu lại ống tay áo đã ghép xong kia. Liễu Diệp nhìn đường may chỉnh tề của Trưởng Công Chúa, nghĩ đến vẫn là cách làm của Lâm ma ma tốt, mỗi chỗ hở như này đều dùng phấn vạch lên, bằng không điện hạ lại giống như lần trước, tay quốc công gia không vào được, cũng không uổng phí công sức.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trưởng Công Chúa, khóe miệng Khương Văn Chính không tự giác giương lên nụ cười cưng chiều. Khương Văn Chính lần nữa cảm khái trong lòng, rốt cuộc mình có đức hạnh gì lại có thể để cho một Công Chúa tự tay may quần áo cho ông? Nhìn cách làm đi, đường may tốt bao nhiêu! So với ông năm đó vá đồ không chỉ gấp mười lần.
Trưởng Công Chúa vừa khâu, vừa nói: "Thân thể hoàng hậu yếu đuối, Lư thị dựa vào thân phận Hoàng Quý Phi, quản lý công việc của hoàng hậu, lại thêm Lư gia ở sau lưng động chân tay, sợ là nàng ta sớm đã không còn giữ mình trong sạch cao thượng như năm đó nữa."
"Bệ hạ mặc dù khoan hậu, thế nhưng không phải có thể tùy ý nhào nặng. Lư gia hăng hái muốn lăn qua lăn lại, nếu như bệ hạ không đồng ý, bọn họ có thể làm sao?" Khương Văn Chính nói: "Trên tay làm việc, đừng nói kẻo phân tâm, đỡ phải đâm tay."
Trưởng Công Chúa giương mắt tức giận nói ra: "Ta có ngốc như vậy sao?"
"Điện hạ khéo tay, đương nhiên sẽ không, là hạ quan nhiều lời." Khương Văn Chính một mặt kinh sợ, chọc cười Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa cười, giận trách: "Đường đường là Ninh Quốc Công lại cứ ba hoa như vậy."
"Thế Điện hạ có thích không?" Khương Văn Chính lại gần, cười hỏi.
"Tất nhiên là thích." Lúc chàng còn là tên tiểu giáo vô danh, bản công chúa đã thích chàng.
"Đội ơn điện hạ không vứt bỏ." Khương Văn Chính đưa tay nắm chặt bàn tay không cầm kim của Trưởng Công Chúa, chân thành nói.
Liễu Diệp cúi đầu nhìn tay áo vải có chút muốn bỏ chạy. . .
Khương Kỳ vốn là người có tính ngồi không yên, ai cũng nói hôn mê nửa năm, vì tình cảnh trong giấc mộng bị vây ở trong phủ gần hai mươi năm kia quá mức rõ ràng, cho nên Khương Kỳ đang thử khôi phục sức khỏe đồng thời, lại tìm cớ khuyên Nghiêm Tiêu Nghi đồng ý cùng hắn đi ra phủ nhìn một chút.
Chỉ là trước đó bởi vì Khương Kỳ cùng nàng đi chùa Khánh Quang nên ngày hôm sau hắn rõ ràng có chút mệt mỏi, không chỉ thích ngủ, tứ chi còn đau buốt cứng ngắc, mà đây là ngồi kiệu lên núi. Nghiêm Tiêu Nghi nhớ lại, tự trách vì chính mình mới khiến cho Khương Kỳ khó chịu như vậy.
Mặc dù Trần thái y nói không cần lo ngại nhưng Nghiêm Tiêu Nghi cẩn thận đã quen, như thế nào cũng không muốn trước khi Khương Kỳ hoàn toàn khôi phục, để hắn ra ngoài nữa. Khương Kỳ biết Nghiêm Tiêu Nghi là quan tâm mình, cho nên mỗi lần thuyết phục bị cự tuyệt cũng chỉ có thể là nghĩ đến lần sau nên tìm cớ gì mới khả thi hơn.
"Thời tiết thật tốt!" Khương Kỳ ở dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn theo ánh mắt hắn, trên bầu trời xanh trong vắt có một chú chim nhỏ bay qua:"Thật là tốt."
Khương Kỳ quay đầu, nhìn nàng, cố ý thăm dò nói: "Lúc này thì ở Túy Vận Lâu ăn cá Lư là ngon nhất."
Nghiêm Tiêu Nghi nghe vậy, nghiêng đầu cười hỏi: "Thế tử lại muốn đi ra ngoài?"
Khương Kỳ sững sờ, lập tức mặt lộ vẻ lấy lòng: "Ở trong phủ thật sự rất nhàm chán, chẳng lẽ phu nhân cũng không muốn cùng vi phu ra ngoài dạo một