Liêu Trường Hải đi rồi, Khương Kỳ ôm Nghiêm Tiêu Nghi vào lòng, ra vẻ ủy khuất nói: "Vốn còn muốn mượn cơ hội này, cùng nàng giải sầu một chút, kết quả bị cha nương quấy rầy."
"Không thể nói như vậy, thiếp ở chỗ nương thế mà học được rất nhiều thứ, là cơ hội khó có được." Nghiêm Tiêu Nghi liền nói.
Khương Kỳ kéo Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở trên ghế đẩu, sau đó mình cũng kéo một cái ghế đẩu qua ngồi ở đối diện nàng: "Vậy Nghi Nhi theo mẫu thân học được cái gì nào?" Mấy ngày không đươc nói chuyện nhiều cùng Nghiêm Tiêu Nghi nên Khương Kỳ không muốn lãng phí thời gian hiếm có này.
Thấy Khương Kỳ hỏi, Nghiêm Tiêu Nghi cũng hào hứng: "Thiếp lần đầu thấy được địa đồ, mặc dù chỉ là bên trong bãi săn nhưng vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên."
"Thư phòng phụ thân có địa đồ lãnh thổ triều ta, bày ra cũng lớn bằng nửa thư phòng đấy! Sau khi trở về, ta tìm tới cho nàng xem." Khương Kỳ nói.
Đôi mắt Nghiêm Tiêu Nghi lóe ra ánh sáng nhạt, có chút động tâm: "Chỗ đó của cha. . ."
"Không cần lo lắng, cha còn không có nhỏ mọn như vậy đâu." Khương Kỳ nắm lấy tay Nghiêm Tiêu Nghi, từng chút từng chút khuấy động ngón tay non mịn như lá hành của nàng: "Còn nhìn thấy cái gì nữa?"
Tay Nghiêm Tiêu Nghi hơi ngứa, muốn rút về, lại bị Khương Kỳ nắm chặt không thả: "Thiếp mới biết, hai quân giao đấu cần học thức nhiều nữa, không chỉ phải xem địa hình, còn phải xem quân địch là kỵ binh hay là bộ binh, binh chủng khác nhau thì phương pháp ngăn địch cũng khác nhau. Cũng không giống như thiếp trước kia tưởng rằng chỉ là đơn thuần chém giết lẫn nhau."
Khương Kỳ liền nói: "Hai quân giao đấu, nhiều khi, ngay từ đầu còn có thể chú ý bài binh bố trận, nhưng một số thời khắc, khi đã lâm vào hỗn chiến, một cái binh pháp gì cũng không dùng tới. Chỉ có chém giết theo bản năng để giữ lấy cơ hội sống cho mình."
Nghiêm Tiêu Nghi hiếu kỳ nói: "Thế tử làm sao biết được?"
"Hồi nhỏ nghe được thân vệ bên người phụ thân nói: " Lúc nhỏ ngây thơ, sau khi lớn lên mặc dù hiểu rõ, nhưng lại cho rằng không liên quan đến mình, cho đến khi phụ thân không còn, Kinh Thành náo động, mẫu thân qua đời, hắn mới hiểu được chiến tranh đến tột cùng là cái gì! Giữa đao thương đến tột cùng phải tổn thất bao nhiêu nhân mạng!
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu một cái: "Mẫu thân tựa hồ đối với chiến pháp* của phụ thân rất là quen thuộc, còn cùng những tướng lãnh kia mô phỏng cách bày trận ở bên trên địa đồ bãi săn, lặp đi lặp lại suy diễn. Có nhiều lúc, mẫu thân thậm chí có thể chắc chắn nói phụ thân vào lúc nào gặp tình huống gì, từ đó dùng chiến pháp gì. Ngay cả những Tướng quân kia cũng đều nghe đến ngây người."
* Chiến pháp: sách lược và phương pháp tác chiến
Khương Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: "Khắp thiên hạ hiểu rõ nhất phụ thân cũng chỉ có mẫu thân, mỗi lần phụ thân xuất chinh, công báo triều đình liên quan đến chiến sự đều kể cho mẫu thân. Phụ thân chưa bao giờ đề cập kỹ càng tỉ mỉ tình hình chiến đấu ở trong thư nhà, mẫu thân bèn đi tìm bệ hạ hỏi. Có lúc sốt ruột, còn kéo lấy hai thống lĩnh Cấm quân và Ngự Lâm quân suy diễn tình hình phát triển chiến sự trên địa hình. Dần dà, ai cũng nói mẫu thân am hiểu phương pháp hành quân sâu hơn phụ thân, ngay cả hai vị thống lĩnh kia đối với việc này cũng làm không biết mệt. Năm gần đây, biên quan chiến sự bình ổn, phụ thân cũng chủ yếu phụ trách phòng vệ kinh kỳ, cho nên rất ít đi tới biên quan vì thế mẫu thân cũng an tâm." Nhưng mà bệ hạ ngược lại nhận lấy thói quen này. Hễ có chiến sự, bệ hạ đều sẽ sai hai vị thống lĩnh kia sử dụng địa đồ làm ra địa hình, dựa vào công báo chiến sự mà bài binh bố trận từ đó hiểu rõ tình hình cụ thể.
Nghiêm Tiêu Nghi hiểu rõ khẽ gật đầu, sau đó lại nói: "Thế tử, vậy vì sao Ngự Lâm quân và Cấm quân không tham gia diễn luyện?"
Ở trong ánh mắt Nghiêm Tiêu Nghi hàm chứa ý xấu hổ, Khương Kỳ giơ mười ngón tay đan chặt vào nhau, đặt lên môi hôn nhẹ: "Bọn họ đóng giữ hoàng thành, trực thuộc ngự tiền, đương nhiên không giống trú quân bình thường."
Nghiêm Tiêu Nghi rút tay ra, mặt hơi đỏ, ánh mắt không chút sát thương trừng Khương Kỳ một cái. Thế tử sao đang nói chuyện nghiêm túc như thế này nhưng động tác lại vẫn luôn không an phận.
Trong tay Khương Kỳ trống không, có chút mất mát nói: "Rõ ràng có hành cung, bệ hạ lại thích hạ trại. Bên trong trướng muốn cùng Nghi Nhi thân mật cũng không được."
"Thế tử. . ." Nghiêm Tiêu Nghi nện cho Khương Kỳ một cái trước ngực, tức giận nói: "Chàng vẫn nên an phận chút, nếu không thiếp tức giận thật đó."
Khương Kỳ nhếch môi, than nhẹ: "Vi phu tuân lệnh phu nhân, chắc chắn an phận thủ thường, không làm phu nhân tức giận."
Khương Kỳ mặc dù nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn nàng thực sự quá nóng bỏng, điều này khiến Nghiêm Tiêu Nghi có chút ngồi không yên. Nghiêm Tiêu Nghi đứng lên, nói: "Vừa xong bữa tối, sợ là Thế tử ăn nhiều không tiêu, hay là chúng ta ra ngoài tản bộ đi."
Không tiêu? Khương Kỳ chép miệng một cái, hắn rất đói có được hay không! Nhưng mà Khương Kỳ lại không thể cự tuyệt lời mời của Nghiêm Tiêu Nghi, cũng hiếm khi thấy nàng vui vẻ như hiện tại, so với mấy ngày trước đây trở lại chưa được bao lâu nghỉ ngơi ngay lập tức thì tốt hơn rất nhiều.
Gọi hai nha hoàn Tiêm Nhu Tiêm Xảo, hai người biết bọn Khương Kỳ muốn đi ra ngoài lập tức tìm áo choàng hơi dày một chút đổi cho bọn họ. Thảo nguyên bình địa như này, đêm đến vẫn là lạnh.
Vốn không muốn mang nha hoàn và hộ vệ nhưng mà hai nha hoàn kia thì đuổi được, còn hộ vệ lại không phải vậy. Bọn họ thân là hộ vệ, vì không thể bảo vệ đươc để Thế tử để hắn té ngựa, việc này đã khiến bọn họ rất thẹn với Quốc Công gia và Trưởng Công Chúa. Bây giờ ở bên trong bãi săn này, nguy hiểm lại càng ở khắp mọi nơi, bọn họ sao không cẩn thận cho được?
Khương Kỳ không muốn để cho bọn họ quấy rầy nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại hiểu được nỗi khổ tâm riêng của bọn họ, huống chi tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, hộ vệ làm hết trách nhiệm cũng là điều phải làm. Cuối cùng hai tên hộ vệ dắt ngựa đi theo cách Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi mấy bước.
*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền là câu nói của Trang Tử có nghĩa biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm
Mặc dù đã vào đêm nhưng bên ngoài doanh trướng đã không có ít người tản bộ. Chỉ là được bóng đêm che dấu, quá mười bước thật đúng là không nhìn rõ người đối diện là ai. Nhưng mà mặc dù là như thế ,vẫn có không ít người đi tới hành lễ với