Nghiêm Tiêu Nghi không ghét Triệu Liên, thậm chí còn khá thích nữ tử thẳng thắng này mà nàng cho rằng, mặc dù cữu cữu muốn cưới người nào nàng không cách can thiệp nhưng để nàng có thể tiếp nhận một cữu mẫu còn nhỏ tuổi hơn cả mình thì chắc chắc vẫn cần phải chuẩn bị. Cũng may, trước mắt xem ra đây cũng chỉ là Triệu Liên mong muốn đơn phương, giống như chính Triệu Liên nói, cho dù là nàng nguyện ý, Triệu đại nhân và Triệu phu nhân cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Triệu Liên nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói như vậy cũng có chút nhụt chí: "Nếu như nói cho cha mẹ tiểu nữ, tiểu nữ tử sợ bọn họ sẽ chia rẽ chúng ta."
Lúc này bát tự không có một nét phẩy thì chia rẽ thế nào? Nghiêm Tiêu Nghi có chút dở khóc dở cười. Thế nhưng cũng may nàng đã hơi quen thuộc với tình tình Triệu Liên cho nên cũng không cảm thấy có cái gì.
"Tuy là nói như vậy nhưng nếu như không nói cho bọn họ thì sợ là ngay cả một chút xíu khả năng cũng không có. Chỉ có thuyết phục Triệu đại nhân và Triệu phu nhân, bọn họ mới tìm người đi làm mối không phải sao?" Như thế nào cũng phải trải qua môi chước chi ngôn mới được, nhưng cho dù thuyết phục Triệu đại nhân và Triệu phu nhân, cữu cữu có nguyện ý hay không vẫn nói sau.
Triệu Liên nghe xong, thở dài nói: "Cũng chỉ có thể như thế."
Nhưng tại lúc Nghiêm Tiêu Nghi muốn chuyển chủ đề, chỉ thấy Triệu Liên một mặt mong đợi nói ra: "Thế nhưng mà chuyện này còn phải chờ ta, ấy tiểu nữ tử sau khi trở về mới nói, bây giờ Nghi phu nhân có thể nói cho tiểu nữ tử một chút chuyện về Vân Huy Tướng quân không?"
Thế nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại không dám tự tác chủ trương nói chuyện thay Dương Hàm ở trước mặt Triệu Liên, nếu bọn họ vô duyên, lúc này nói xong sau này khiến Triệu Liên khó mà hồi tâm chẳng phải là hại người ta. Nếu như cố ý nói không tốt một chút thì Nghiêm Tiêu Nghi cũng không thể đi sắp xếp trưởng bối của mình cho nên nói cái gì cũng là sai.
"Vân Huy Tướng quân quanh năm không ở Kinh Thành, ta cũng không hiểu rõ quá rõ về ông, nếu như nói cái gì không đúng dẫn tới hiểu lầm thì không xong." Nghiêm Tiêu Nghi giải thích nói.
Triệu Liên thấy Nghiêm Tiêu Nghi không muốn nói, thoạt đầu còn có chút không vui nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng hiểu được nguyên do. Chỉ thấy nàng than nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu nữ tử cũng biết Nghi phu nhân khó xử cho nên tiểu nữ tử cũng không hỏi nhiều. Chỉ là Nghi phu nhân cũng phải đáp ứng tiểu nữ tử, nếu như ngày khác Vân Huy Tướng quân có nhắc đến tiểu nữ tử thì cũng phải nói tốt cho tiểu nữ tử với nhé."
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, cho dù là ngày sau việc hôn nhân của bọn họ có thành thì trước hôm thành hôn cữu cữu cũng sẽ không nói với nàng về Triệu Liên. Mà nếu thật sự thành, nàng Nghiêm Tiêu Nghi cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Lúc này đã thấy hộ vệ phái đi truyền lời cho Khương Kỳ trước đó đang đi về phía bọn họ.
"Phu nhân, ngọ thiện đã chuẩn bị xong, Thế tử sai tiểu nhân đến tìm ngài trở về." Hộ vệ kia bẩm.
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu một cái sau đó nói với Triệu Liên: "Thì ra đã là đến thời điểm ăn trưa, Triệu tiểu thư có đồng ý đi cùng ta không?"
Triệu Liên vội lắc đầu, nói ra: "Không được, tiểu nữ tử cũng phải trở về."
"Đã là như thế vậy hôm nào đó cơ hội ngươi ta lại nói tiếp." Nghiêm Tiêu Nghi trả lời.
Sau khi hai người tư biệt, Nghiêm Tiêu Nghi trở lại trong trướng thì thấy Khương Kỳ ngồi trên trường kỷ chờ nàng.
Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi trở về liền nói: "Làm sao muộn như vậy?"
"Gặp được tiểu thư nhà Đại Lý Tự Thiếu Khanh - Triệu đại nhân nên đi lương đình bên hành cung nói chuyện một lát." Nghiêm Tiêu Nghi ngồi xuống bên cạnh Khương Kỳ nói.
Khương Kỳ gật đầu. Nghĩ đến có lẽ Nghiêm Tiêu Nghi đã đói nên hắn cũng không có hỏi nhiều, lập tức để người mang đồ ăn tới. Hai người dùng cơm xong sau đó Nghiêm Tiêu Nghi mới mở miệng hỏi: "Trước đó Nhị công tử tới tìm chàng vì chuyện gì?"
"Vì người trong rừng bị bắt kia." Khương Kỳ nhấp một ngụm trà xanh rồi nói.
Nghiêm Tiêu Nghi có chút giật mình: "Nhị công tử làm sao biết được tin tức nhanh như vậy?"
"Hắn vốn tham dự vào diễn luyện lần này, nguyên nhân thực sự các doanh kinh kỳ đi trong rừng ngay từ đầu cũng không có giấu diếm hắn. Huống chi nơi này nhiều người như vậy, tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm đấy, cho dù có che giấu như thế nào thì chỉ có động tĩnh đều có thể dễ dàng bị phát giác. Cho nên lúc đó Gia Hằng nhận được tin tức cũng ở trong dự tính." Khương Kỳ trả lời.
Nói đến chỗ này, Nghiêm Tiêu Nghi dừng một chút, hỏi: "Trước đó Thế tử đi xem người kia. . ."
"Người kia không chỉ có đầu lưỡi bị cắt mà trong người còn có kịch độc, nghĩ đến có người giật dây dùng để khống chế thủ đoạn của hắn." Khương Kỳ mày kiếm hơi nhíu, nói.
"Đến tột cùng là người phương nào mà lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy." Buổi chiều không làm gì, tối hôm qua Nghiêm Tiêu Nghi không có nghỉ ngơi tốt nên bây giờ cũng có chút mệt mỏi, cởi áo ngoài muốn nghỉ ngơi một lúc.
Khương Kỳ đặt chén trà xuống, đi lên trước lôi kéo Nghiêm Tiêu Nghi đi đến trước tháp: "Bất kể là ai, hiện tại quan trọng nhất chính là Nghi Nhi của ta có thể nghỉ ngơi thật tốt một lúc."
Nói xong, Khương Kỳ đỡ Nghiêm Tiêu Nghi nằm xuống, đắp chăn mỏng lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng.
Mà vào lúc này, tin tức trong rừng bắt được một người không phải quan viên tùy hành truyền khắp doanh địa, không ít người cũng bắt đầu tìm hiểu tin tức khắp nơi, muốn biết đến tột cùng là người phương nào dám chui vào bãi săn nơi có trọng binh trấn giữ mà mục tiêu của hắn rốt cuộc là ai?
Tuy nhiên, bất kể bọn họ nghe ngóng như thế nào thì bọn họ cũng không thu được bất kỳ tin tức gì.
Lúc An Vương đang nghe tin tức này thì chân cẳng suýt nữa bủn rủn. Mục tiêu người kia có thể là ai? Không giống người khác, có thể xuống tay với ông cũng chỉ có loại cơ hội này. Lần này nếu đắc thủ thì thiên hạ thật vất vả mới an định lại này không phải phải loạn rồi sao?
An Vương chộp lấy Lý Gia Hằng mới từ chỗ Khương Kỳ trở về muốn biết rõ đầu đuôi. Lý Gia Hằng đem những gì mình biết một năm một mười nói cho An Vương nghe, sau đó an ủi: "Phụ vương, người chớ có nóng vội. Người kia đã bị bắt, dựa vào thủ đoạn của Ninh Quốc Công nhất định có thể hỏi ra người giật dây."
An Vương thở dài một tiếng, An Vương phi ở một bên nói ra: