Không ít người mặc dù biết Khương Văn Chính lợi hại nhưng không có bao nhiêu người chân chính gặp qua. Mà đối với Trưởng Công Chúa, cho dù năm đó bà lấy thủ đoạn quả quyết, ổn định thế cục trong kinh nhưng ngoại trừ chuyện bà chém giết phò mã trước mà sinh ra các loại lời đồn đại ra thì không có người nào nhận biết chính xác năng lực của bà, chỉ cho rằng chẳng qua ỷ vào ân sủng của Lý Miểu thôi.
Bây giờ tình hình giữa phu thê gặp chiêu phá chiêu, ngươi tới ta đi, mắt thấy tràn ngập nguy hiểm, nhưng lại đột nhiên ngàn cân treo sợi tóc. Ở bên trong cái bãi săn nho nhỏ này, mang mấy ngàn người binh mã, thế mà đánh ra thế cục vạn quân. Là một tuồng kịch giữa vợ chồng bọn họ móc nối tốt để người khác xem? Trên đài quan thưởng người hiểu chiến sự không phải số ít, nếu là móc nối diễn trò đương nhiên sẽ có thể nhìn đến ra mánh khóe.
"Đại ca, làm sao đệ thấy cái này không đúng. Quốc Công gia và Trưởng Công Chúa là đùa thật à?" Liêu Trường Hải chỉ vào dư đồ dưới đài hoảng sợ nói.
Liêu Trường Lâm vừa ngẩng mặt lên dường như không tưởng được, nói ra: "Cũng làm khó ngươi nhìn ra được."
"Cái này mà nhìn không ra vậy thì thành đồ ngốc thật rồi? Phía Trưởng Công Chúa đã không còn một nửa nhân mã, Quốc Công gia trong tay có La Mã doanh và Tiên Phong doanh xông tới. Không có một chút ý khách khí, nếu để cho người không biết chuyện nhìn thấy thì còn tưởng rằng hai phe này có thù đấy!" Lúc nói câu cuối cùng Liêu Trường Hải tận lực thấp giọng, nhìn về bọn người Khương Kỳ.
Liêu Trường Lâm thấy bộ dáng đệ đệ nhà mình như vậy, khinh thường nói: "Biết lời mình nói sẽ đụng trúng người khác, ngươi còn cứ nói, nói rồi còn sợ người khác nghe thấy, thật là vô dụng."
". . ." Liêu Trường Hải im lặng.
Liêu Trường Lâm nhìn dư đồ dưới đài, thở dài: "Chỉ là đáng tiếc, dựa vào gia học*, chỉ cần Thế tử có ý định tòng quân, vậy ngày sau hắn cũng có thể như Quốc Công gia kiến công lập nghiệp."
*Gia học: truyền thống của gia đình
Liêu Trường Hải bĩu môi, thầm nói: "Thế tử hắn không Làm gì cũng đã có thể an an ổn ổn kế thừa tước vị. Huống chi kiến công như thế nào nữa, cũng vẫn là Quốc Công phủ như cũ, còn không bằng tự tại một chút."
Liêu Trường Lâm sững sờ, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Làm sao? Ngươi hâm mộ hả? Cho nên không muốn đi Tây Nam hả?"
Liêu Trường Hải vội vàng lắc đầu: "Làm sao có thể? Đệ đã đồng ý với Tam tiểu thư." Câu nói kia có nói mình không đi? Đại ca thật đúng biết xử oan người ta.
Nhưng mà cho dù Trưởng Công Chúa có quen thuộc với chiến pháp của Khương Văn Chính như thế nào đi nữa cũng vẫn chưa thực sự đi ra chiến trường. Chỉ dựa vào binh thư cùng địa hình là không thể hoàn toàn thấu hiểu đường đi cách đánh kỳ lạ của binh tướng. Có điều bà cũng không thua quá thảm, sau khi bị la mã doanh cùng tiên phong doanh của Khương Văn Chính thôn chiếm được, bằng hai bộ binh doanh ăn được một khinh giáp (giáp nhẹ) binh doanh của Khương Văn Chính. Cũng do Trưởng Công Chúa tự mình dẫn binh sĩ còn lại làm mồi nhử, phái Lý Gia Hằng tiên phong vượt qua đường sông, quấn đến sau lưng Khương Văn Chính đánh lén. Tuy nói Khương Văn Chính chạy kịp thời, nhưng lại bị người chiếm được đại doanh.
Song, khiến Trưởng Công Chúa không nghĩ tới đó là Khương Văn Chính bỏ đại doanh căn bản không có chút do dự nào, tập kết chiến mã, tạo thành một tổ khinh kỵ, lấy thế sét đánh, từ cánh tấn công vào, chiếm soái kỳ.
Trưởng Công Chúa vô cùng tức giận, nói Khương Văn Chính không tuân thủ quy củ. Khương Văn Chính lại coi rằng, hai quân giao đấu, từ đâu tới nhiều quy củ như vậy? Lại nói nàng trộm đại doanh ta, ta thừa dịp nàng đắc ý, chỉ lấy trung quân cũng là một loại binh pháp, không tính là phá hư quy củ.
Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ, đành phải tự trách mình chủ quan khinh địch.
Tỷ thí kết thúc, mặc dù là Khương Văn Chính thắng nhưng Lý Gia Hằng đánh lén đại doanh ép Khương Văn Chính bỏ chạy cũng được Lý Miểu khích lệ. Lý Gia Hằng được nhận khích lệ, lại cao hứng không nổi, nghĩ đến mình chung quy vẫn là đánh lén. Mắt thấy sắp có thể đắc thủ, nhưng không nghĩ đến không chỉ chưa bắt được soái kỳ còn để cho người ta xoay đầu lại tập kích bất ngờ bằng trung quân, toàn quân tan tác.
Nếu như là chiến trường thật sự, hắn là người chịu trách nhiệm dẫn đội quân tiên phong thì kết cục sau cùng cũng không khá hơn chút nào.
Khương Kỳ nhìn thấy kết quả, bất đắc dĩ lắc đầu: "Sợ là cái đại doanh này là cha cố ý bỏ lại."
Còn đang cảm thấy đáng tiếc thay Trưởng Công Chúa, Nghiêm Tiêu Nghi sau khi nghe xong, vội hỏi: "Vì sao nói như vậy?"
"Bởi vì nương dễ đối phó hơn Đằng Vương năm đó nhiều." Khương Kỳ cười nói.
Chuyện Khương Văn Chính lúc trước dẫn năm vạn viện quân chiến thắng hai mươi vạn phản quân như thế nào Nghiêm Tiêu Nghi tất nhiên cũng đã nghe qua, Khương Kỳ nói như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi cũng lập tức hiểu được. Năm đó chính là bị Khương Văn Chính dẫn theo một nhánh khinh kỵ, tiến thẳng trung quân chặt đầu Đằng Vương sao?
Cho nên, nếu là Khương Văn Chính muốn, tốc chiến tốc thắng cũng không phải không có khả năng. Còn vì sao lại ngươi tới ta đi lâu như vậy, sợ sẽ là Khương Văn Chính đang kiên nhẫn cùng Trưởng Công Chúa luyện tập. Thế nhưng mặc dù cũng không thể coi là gian lận mà là Khương Văn Chính chưa lựa chọn biện pháp cấp tốc hơn mà thôi.
"Nương biết, nhất định sẽ tức giận. Nương rất nghiêm túc với lần diễn luyện này mà." Nghiêm Tiêu Nghi thở dài.
Khương Kỳ lại nói: "Chính là bởi vì nương nghiêm túc, cho nên cha mới không có tốc chiến tốc thắng. Thoạt đầu là cha cũng muốn nhìn xem thực lực chân chính của nương, hơn nữa dù sao diễn luyện cũng là muốn cho người khác xem náo nhiệt. Cuối cùng, cha cũng đang nói cho nương, ở trước mặt thế lực tuyệt đối, bất kỳ chiến pháp gì cũng là vô dụng."
"Mặc dù là như thế, sợ là nương cũng sẽ rất tức giận." Nghiêm Tiêu Nghi thở dài.
Khương Kỳ không có vấn đề để nói: "Đây cũng là chuyện của cha, chúng ta là tiểu bối, ở một bên nhìn xem là được rồi."
". . ." Nghiêm Tiêu Nghi im lặng.
Bởi vì người ngoài chui vào mà khiến cho diễn luyện thu tiển lần này tiến hành sớm cũng kết thúc sớm. Cứ như vậy, đám người tựa hồ ngoại trừ đi săn, cũng không có chuyện gì có thể làm. Cũng may Trung thu đã tới, trong doanh địa lại bắt đầu náo nhiệt.
"So với những năm qua, mọi người dường như cũng không quá hào hứng." Khương Kỳ nhìn ngoài trướng, thở dài.
Nghiêm Tiêu Nghi cười nói: "Xảy ra chuyện như vậy, đối phương đến tột cùng là lai lịch như thế nào? Mục đích là cái gì? Bên ngoài hoàn toàn không biết. Lòng người bất an cũng là chuyện đương nhiên."
Nói xong, cầm lấy cây kéo, cầm thứ đồ thêu xong trong tay cắt bỏ chỉ thừa.
"Bây giờ diễn luyện