Lư Viện bị giam lỏng trong nhà, đang lúc mơ mộng đẹp, trở thành Vương hậu Nam Chu thì nhận được tin mình sắp bị đưa đến tổ trạch đợi gả. Nàng ta giãy dụa muốn hỏi cha nương vì sao vứt bỏ mình, nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Lư Viện định truyền tin cho Nhạc Anh Kỳ nhưng mà cuối cùng như đá chìm xuống đáy biển. Lư Anh lo nàng ta trước khi đi sẽ làm ầm làm ĩ, gây ra chuyện, bèn nói cho Lư Viện, mỗi một bức thư nàng ta đưa cho Nhạc Anh Kỳ đều ở trong tay ông ta. Hơn nữa, Nhạc Anh Kỳ căn bản không quan tâm nàng ta, càng không khả năng vì nàng ta mà đắc tội Lư gia. Chỉ cần Lư Viện có thể biết điều một chút, nhất định sẽ tìm cho nàng ta một gia đình tốt, không bạc đãi nàng ta.
Có lẽ là do Lư Viện tự tin quá mức, hoàn toàn không tin Nhạc Anh Kỳ không có tình cảm với mình, chỉ cho rằng Lư Anh đang gạt nàng ta. Rốt cục, dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, Lư Viện trốn khỏi Lư gia.
Nhưng nàng ta không ngờ, bản thân vừa đi ra khỏi cửa sau thì bị người đánh ngất.
Ngày thứ hai, người nhà họ Lư tìm được Lư Viện ở trên giường Nhạc Anh Kỳ. Người Lư gia tìm thấy đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng, chỉ phái mấy bà tử đến Nam Chu phủ, sau đó cố gắng áp chế tin tức mà người Nam Chu phủ cũng bị Nhạc Anh Kỳ cảnh cáo. Vốn cho rằng sự việc sẽ lặng lẽ trôi qua, nhưng không ngờ ngày kế tiếp, tin tức Tôn tiểu thư Lư gia - Lư Viện bò lên trên giường Chất tử Nam Chu đã truyền khắp Kinh Thành.
Lư Thái phó khó thở, phái người đi nguồn tin, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Thân phận Nhạc Anh Kỳ đặc biệt, Lư gia lại là nhà ngoại của Hoàng Quý Phi, nên tin tức nhanh chóng truyền đến ngự tiền.
Lý Miểu không chút khách khí quăng tấu chương xuống trước mặt Lư Anh: "Đây là tấu chương Ngoại Sự Ti Thượng, nói trưởng nữ của Lư Anh ngươi có quan hệ bất chính với Chất tử Nam Chu. Chuyện này các ngươi muốn giải thích với trẫm thế nào?"
Vào khoảnh khắc tấu chương quăng xuống đất, Lư Thái phó và Lư Anh đồng thời quỳ trên mặt đất thỉnh tội, nghe Lý Viễn hỏi tội lại càng vội vàng xưng oan uổng.
"Khởi bẩm bệ hạ, đây đều là tin đồn chợ búa, không có chút căn cứ nào. Mấy ngày nay tiểu nữ vẫn luôn ở trong phòng đóng cửa không ra ngoài, càng không có chút liên quan gì đến Chất tử Nam Chu - Nhạc Anh Kỳ, sao xuất hiện tại Nam Chu phủ được ạ?" Lư Anh cúi người trên mặt đất, hô hào oan uổng.
Lúc người Lư phủ đi tìm Lư Viện, thái độ vội vàng rũ sạch quan hệ của Nhạc Anh Kỳ đã làm Lư Viện thấy rõ tình hình. Cho nên nàng ta cũng không mượn cơ hội này, cố gắng quấn lấy Nhạc Anh Kỳ nữa.
Sau khi hồi phủ, Lư Viện nói trước đó bản thân muốn đi tìm Nhạc Anh Kỳ, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị mất đi tri giác. Khi người Lư gia đến tìm, nàng ta mới tỉnh lại sau hôn mê. Mà không chỉ có nàng ta, ngay cả tình trạng của Nhạc Anh Kỳ cũng rất kỳ lạ, hắn ta cũng giống nàng ta, cái gì cũng không biết. Hơn nữa, bọn họ quần áo chỉnh tề, không có chỗ nào khó chịu như bà tử ám chỉ, cho nên không xảy ra những chuyện khác.
Vất vả lắm mới thấy Lư Viện không đòi chết muốn gả cho Nhạc Anh Kỳ nữa, nghĩ hai ngày nữa đưa nàng ta đi là được. Nhưng ai ngờ ngày hôm sau chuyện đã truyền khắp Kinh Thành, bây giờ bệ hạ hỏi tội, lúc này biết rõ là có người ngầm hãm hại Lư gia bọn họ nhưng không có chút bằng chứng nào, bọn họ giải thích thế nào cũng vô dụng.
Lòng Lư Anh đầy ảo não, càng thêm tức giận Lư Viện không an phận, mới khiến cho sự việc trở thành nên như bây giờ.
Lư Thái phó cũng nức nở nói: "Bệ hạ, chuyện này hoàn toàn có người nói xấu, nhằm vào Lư gia, đáng thương cho tôn nữ lão thần thành dê thế tội, còn xin bệ hạ minh giám."
Lư Thái phó cũng biết việc này ảnh hưởng lớn như thế nào, ai cũng nói bệ hạ sẽ không đồng ý Lư gia và Nam Chu có quan hệ với nhau, Lư gia lại vì Nhị điện hạ mua chuộc văn sĩ thiên hạ. Nếu thanh danh nữ tử trong tộc bị tổn hại, không nói đến chuyện mua chuộc văn sĩ lấy thanh danh làm trọng, ngay cả Hoàng Quý Phi cũng phải bị người lên án. Cho nên bất kể như thế nào cũng không thể nhận.
Lão ta tin Lư Viện, chỉ có điều không biết rốt cuộc ai đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đối phó Lư gia bọn họ. Lư Thái phó không phải không nghi ngờ Khương Kỳ, người trước đó xảy ra xung đột với Lư Viện, nhưng lại không tìm được chút dấu vết nào.
Thấy hai người đồng loạt thề thốt phủ nhận, Lý Miểu cười lạnh một tiếng: "Là người Ngoại Sự Ti ở Nam Chu phủ tận mắt thấy Lư Viện từ trong phòng Nhạc Anh Kỳ đi ra, các ngươi còn có gì để chối cãi nữa không?"
Lư Anh vội vàng nói: "Việc này tất nhiên là bọn họ cố ý hãm hại, lời đồn đại cũng đương nhiên là người Ngoại Sự Ti phao ra."
Lý Miểu ngước mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Hoang đường! Ngươi nói là, quan viên Ngoại Sự Ti không có việc gì làm, cố ý nhằm vào nữ nhi Lư gia các ngươi, phao tin cẩu nam nữ?"
Lư Anh lắc đầu, nói: "Thần, thần. . ."
Lư Thái phó vội vàng nói: "Bệ hạ, Lư Anh cũng không phải có ý này, sợ là có ai đó thuê người Ngoại Sự Ti ở Nam Chu phủ cố ý thả lời đồn đại."
Lý Miểu cười lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này liên quan đến yên bình của nước thuộc địa Nam Chu, trẫm đã phái người đi điều tra. Nhưng lời đồn đại đã truyền khắp Kinh Thành, nếu như không có biện pháp giải quyết hợp lí, e rằng phía Nam Chu sẽ chất vấn, trách triều ta cố ý bại hoại thanh danh Vương tử nước họ."
Phụ tử Lư thị nghe xong, trong lòng tức giận nhưng lại nói không ra lời.
Chất tử Nam Chu ở Kinh, vâng vâng dạ dạ, thuận theo ý triều đình ta. Bây giờ cõng một cái thanh danh tằng tịu với nữ quyến của triều thần, rất có thể sẽ bị những người Nam Chu vốn ủng hộ Nhạc Anh Kỳ tưởng rằng triều đình thiên vị Thế tử Nam Chu, từ đó xảy ra một chút hiểu lầm không cần thiết.
Lý Miểu vốn không để Nam Chu vào mắt, nhưng không muốn vì loại chuyện nam nữ này mà sinh ra hiềm nghi. Huống chi, chiến loạn ở Đông Nam, bọn họ đã phái người đi Nam Chu cầu viện binh, nếu Nam Chu không muốn xuất binh thì cũng