"Thợ săn kia đã cứu Viện Nhi hả?" Lư Thái phó hỏi.
Lư Anh trả lời: "Đã phái người điều tra, thợ săn kia từ nhỏ lớn lên ở thôn đó, thân phận không có vấn đề gì. Bởi vì biết truy sát Viện Nhi chính là người Nam Chu phủ, sợ bị tìm đến cho nên mới sắp xếp cho Viện Nhi ở trong phòng nhỏ trên núi.
Lư Thái phó híp mắt, suy tư: "Chẳng lẽ thật sự trùng hợp như thế?"
Lư Anh lại nói: "Phụ thân, bây giờ không phải thời điểm suy nghĩ chuyện này, nhi tử đã sai người bên cạnh Viện Nhi giám sát thợ săn kia. Hiện giờ quan trọng nhất chính là phía Nhạc Anh Kỳ. Chắc hẳn hắn cũng đang thăm dò động tĩnh bên chúng ta, nếu động tác không nhanh hơn, một khi bị bọn họ biết được trong tay chúng ta có người của bọn họ, khó đảm bảo không binh hành hiểm trứ*."
*Binh hành hiểm trứ: đi nước cờ hiểm.
Giọng của Lư Thái phó lạnh lùng: "Bởi vì bệ hạ tứ hôn, Nhạc Anh Kỳ biết không có hy vọng trở về nước, lập tức lạnh lùng giết Viện Nhi. Cho nên hắn đã là kẻ thù của Lư gia chúng ta. Nếu là kẻ thù, vậy hắn cũng không thể ở lại nữa. Nhưng dù chúng ta có chứng cứ thì bệ hạ cũng sẽ không vì Viện Nhi mà bắt Nhạc Anh Kỳ đền mạng."
Lư Anh biết Lư Thái phó nói không sai: "Nếu như Nhạc Anh Kỳ chết rồi, cho dù chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực đi chăng nữa cũng khó đảm bảo sẽ không khiến Nam Chu tưởng rằng triều ta cố ý hãm hại, bệ hạ sẽ không muốn xảy ra tình huống này."
"Chết không nhất định là đáng sợ nhất." Lư Thái phó cười lạnh: "Mặc dù bệ hạ không muốn vì một tên Chất tử mà khiến Nam Chu sinh ra hiềm khích với chúng ta, nhưng Nhạc Anh Kỳ lại không muốn tiếp nhận bệ hạ tứ hôn mà ý đồ sát hại Viện Nhi để phản kháng, hành động này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của bệ hạ. Cho dù là vì Nam Chu nên mới giữ tính mạng của hắn, nhưng cả đời này hắn cũng khó mà lại trở lại Nam Chu."
Nghe Lư Thái phó nói, Lư Anh cảm thấy cũng có lý.
Sau đó, hai người trói tội nhân của Nam Chu phủ lại, gõ trống thăng đường Kinh Triệu phủ. Tin tức Nam Chu thế tử phái người chặn giết Lư gia tiểu thư theo tiếng trống truyền khắp Kinh Thành.
Kinh Triệu Phủ Doãn thấy chuyện này liên quan đến việc trọng đại, lập tức báo cáo, đồng thời phái người đi Nam Chu phủ bắt người. Hai tướng Trương, Diêu nhận được tin tức, đem tình hình chỗ Kinh Triệu Phủ Doãn tấu lên trên.
Nam Chu phủ thấy Kinh Triệu Phủ Doãn phái người tới bắt Nhạc Anh Kỳ, lập tức đi Ngoại Sự Ti nói rõ với hy vọng có thể làm thân với bọn họ. Ngoại Sự Ti thuộc quyền của Lễ bộ, Ngoại Sự Ti - Ti Thừa vừa phái người đi Nam Chu phủ, lại vừa chạy đến chỗ Lễ bộ Thượng thư báo cáo tình huống. Mặc dù Nam Chu phủ chỉ nói là Kinh Triệu phủ tới bắt người, nguyên cáo là Lư gia, nghĩ đến chuyện xảy ra trong Kinh, trong lòng Ti Thừa cũng có tính toán.
Chỉ là nghĩ đến Lư tiểu thư mất tích rất có khả năng liên quan đến Chất tử Nam Chu nên Ti Thừa nhịn không được có chút đau đầu. Hắn thuật lại lời người Nam Chu phủ phái tới cho Lễ bộ Thượng thư, rồi lại nói suy đoán của mình.
Sau khi Lễ bộ Thượng thư nghe xong, lập tức phái người đến Kinh Triệu phủ nghe ngóng tin tức, cũng may Kinh Triệu phủ cách nha môn Lễ bộ chỉ có hai con đường. Sau khi nhận được tin tức, Lễ bộ Thượng thư lập tức lôi kéo Ngoại Sự Ti -Ti Thừa tiến vào cung.
Khương Kỳ giả bộ chân của mình không thoải mái, vô lại để Nghiêm Tiêu Nghi xoa bóp cho mình, còn bản thân thì nằm xem thư bồ câu đưa tới, nhịn không được bật cười nói: "Hôm nay có lẽ tâm tình của bệ hạ sẽ không tốt lắm."
"Thế tử cũng biết xem kịch đó nhỉ." Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ nằm ở trên nhuyễn tháp, dáng vẻ nhàn nhã, lúc tay đến bắp chân, gia tăng chút lực, khiến cho trên đùi Khương Kỳ tê rần, suýt nữa kêu thành tiếng.
"Phu nhân hạ thủ lưu tình." Khương Kỳ xin tha. Có lẽ là xoa bóp cho hắn đã quen, lực trên tay Nghiêm Tiêu Nghi thật không thể coi thường.
Nghiêm Tiêu Nghi thu tay lại, rồi cho tay vào chậu đồng Cát Nhi bưng tới rửa, sau đó nói: "Lư gia không trực tiếp tiến cung mà đi Kinh Triệu phủ, chẳng lẽ không sợ tội phạm của Nam Chu phủ kia nói ra tin Lư Viện chưa chết?"
Khương Kỳ ngồi dậy, đưa một tờ giấy ghi chép cho Nghiêm Tiêu Nghi, cười nói: "Lư Anh tiến vào Kinh Triệu phủ liền nói mặc dù Lư Viện được cứu vớt nhưng bị trọng thương không chữa được đã bỏ mình. Dù người kia nói Lư Viện còn sống, Lư gia cũng có thể nói là hắn muốn giảm tội, cố ý hành động. Lư Viện mất tích nhiều ngày là sự thật, mà trên tay bọn họ có tội phạm của Nam Chu phủ, đến lúc đó lại đưa nhân chứng cứu người tới thì cũng đủ. Mà Lư gia là nhà ngoại của Nhị điện hạ, Kinh Triệu Phủ Doãn sẽ không dại dột mà đưa ra chuyện nghiệm thi*. Cho dù có đưa ra, dựa vào Lư gia, làm một nữ thi đánh lừa dư luận lại có gì khó?"
*Nghiệm thi: khám nghiệm tử thi.
"Thế tử, chàng từng nói Nhạc Anh Kỳ mà chết, Nam Chu tất nhiên sẽ phải truy cứu. Bây giờ, Hải Thị đột kích, vì bình ổn Nam Chu, cho dù Nhạc Anh Kỳ kháng chỉ giết Lư Viện thì bệ hạ cũng sẽ không lấy mạng của hắn ta. Nhưng Nhạc Anh Kỳ có mưu đồ kháng chỉ thì bệ hạ muốn tha thứ dễ dàng cũng không được. Nếu như vậy, vì sao Lư Thái phó không trực tiếp diện thánh mà lại đi Kinh Triệu phủ? Cứ như vậy, sự việc không phải náo động lớn hơn sao?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.
"Trước khi bệ hạ tứ hôn, Lư gia liên tục phủ nhận lời đồn giữa Lư Viện và Nhạc Anh Kỳ. Cho dù cuối cùng Lư Thái phó vì thanh danh Lư gia, chọn cách đưa ra Lư Viện, nhưng chuyện này vẫn phải lấy thánh chỉ tứ hôn của bệ hạ làm kết quả cuối cùng, nhưng không ngờ Nhạc Anh Kỳ chọn xuống tay với Lư Viện. Kể từ đó, Lư gia thành khổ chủ. Theo luật, Nhạc Anh Kỳ phải đền mạng. Nếu là ngày trước thì cũng thôi đi, nhưng ai bảo bây giờ Hải Thị xé bỏ minh ước, cho dù Nam Chu không phái viện quân, bệ hạ cũng không thể để bọn họ có lấy cớ liên minh với Hải Thị. Cho nên, tính mạng Nhạc Anh Kỳ không mất được. Kể từ đó, chính là bệ hạ thiếu Lư gia họ. Đối với Nam Chu mà nói, nếu Nhạc Anh Kỳ trở về, chịu ảnh hưởng nhất chính là vị Vương Thế tử kia,