Chương 59: Liêu phu nhân
Phía Hải Thị, vốn cho rằng quân khởi nghĩa của dân biển chẳng qua là đám phế vật, nhưng không ngờ bọn họ lại đánh tới dưới chân Kinh thành. Không đợi quần thần khuyên can, Hoàng đế Hải Thị không chút do dự đẩy Vu nữ kia ra, tưởng rằng chỉ cần đẩy ả ta ra, quân khởi nghĩa mang khẩu hiệu diệt trừ yêu nghiệt có thể lui binh ngay lập tức.
Liêu Trường Lâm nhìn đầu tường cao cao, lòng tràn đầy tiếc nuối. Nếu không phải Hải Thị trừ vị Hoàng đế này ra, còn có ba bốn Vương gia ở phong ấp* trong tay cầm trọng binh, những người dân biển dưới sự dẫn dắt của hắn căn bản không chống cự được, nếu không hắn thật sự muốn bắt Hoàng đế Hải Thị làm lễ vật cho bệ hạ.
*Phong ấp: Địa phương được vua ban
Mấy vị Vương gia Hải Thị cũng thông mịnh, lúc đám đông đi qua phong ấp của bọn họ đều giả vờ như không nhìn thấy. Hiện tại đánh tới Kinh Thành, từng cái cờ hiệu mang danh Cần Vương cũng nhổ trại đánh tới nơi này.
Muốn ngư ông đắc lợi? Tưởng dễ dàng ư?
Một số người nảy sinh dã tâm, thấy Liêu Trường Lâm không có ý định tiếp tục tiến công liền muốn đoạt quyền. Kết quả bị Liêu Trường Lâm chém hết. Ban đầu theo hắn khởi quân đều là một số dân biển trung thực an phận, hiểu biết không nhiều, nếu không phải bị ép đến mức không thể sống thì không ai nghĩ đến loại chuyện phản nghịch thế này. Bây giờ thấy Hoàng đế chém chết Vu nữ kia, rất nhiều người muốn dẹp đường trở về. Những người gây chuyện kia cũng bị xử lý hết rồi, đương nhiên càng bớt chuyện. Liêu Trường Lâm lập tức hạ lệnh bọn họ chia thành các tiểu đội, mượn bóng đêm phân tán bốn phía.
Bên trong cung thành Hải Thị cũng đang hoảng loạn vì quân khởi nghĩa vâg thành, khi sắc trời hửng sáng, nghe được Tướng quân thủ thành đến báo, nói nghĩa quân bỏ doanh trại rời đj trong đêm, bây giờ dưới thành trừ binh doanh trống không ra thì không còn một binh tốt.
Nhưng Hoàng đế Hải thị còn chưa kịp vui mừng đã nhận được tin tức quân đội của chư vương Cần Vương đi đến ngoài thành. Mấy vị Vương gia nhìn thấy ngoài thành, binh doanh trống không thì trợn tròn mắt, vốn muốn mượn cớ Cần Vương giết chết Hoàng đế đương nhiệm, tự mình đăng vị. Nhưng ai ngờ đám quân khởi nghĩa kia lại đột nhiên biến mất?
Bây giờ phải làm cái gì đây? Đoạn đường này bọn họ tốn không ít lương thảo đấy! Thế mà không kiếm được cái gì, chán nản rời đi sao? Mấy vị Vương gia thương lượng với nhau, nếu như vậy thì cứ đánh thôi! Trước tiên đánh thằng ngốc trong cung kia xuống rồi nói tiếp.
Cứ như vậy, quốc lực* Hải Thị vất vả lắm mới khôi phục được lại lâm vào chiến sự lần nữa. Mắt thấy Kinh Thành gặp rủi ro, Thủy quân Hải Thị vốn đang đánh Duyện Châu bất đắc dĩ đành phải lui binh, đi thuyền tiến vào dòng sông nội địa tiếp viện cho Kinh thành.
*Quốc lực: sức mạnh quốc gia
Nhưng công thần của cuộc chiến này là Liêu Trường Lâm, vừa về tới đại doanh đã bị Vũ Uy hầu sai người trói lại. Lúc Hoàng đế sắc phong thánh chỉ đến, hắn đang ở trên vỏ đài chịu roi!
Bởi vì chiến tranh, Liêu Trường Hải đã gầy đến nổi nhìn không ra nguyên dạng, khóc sướt mướt đỡ Liêu Trường Lâm bị đánh đẫm máu, dập đầu cảm tạ ân điển. Lý Gia Hằng hâm mộ nhìn Liêu Trường Hải, tên Liêu Nhị mập này có một đại ca như thế thật là may mắn tu luyện mấy đời. Có điều nghĩ tới lần này mình cũng mang theo tiểu đội thu phục hai thị trấn, lẽ ra cũng có thể được ngợi khen, Lý Gia Hằng cảm thấy cho dù mình không may mắn như Liêu Nhị mập, thì cũng có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân lập được công danh.
Liêu Trường Lâm chui vào nước địch không bị sao cả, thế mà bị Vũ Uy hầu đánh đếnmáu thịt be bét. Nội giám tuyên chỉ thấy vậy, cảm thán rằng Vũ Uy hầu nghiêm khắc, đồng thời bày tỏ bây giờ Hải Thị đã lui binh, cũng có thể đưa Liêu Trường Lâm về Kinh Thành dưỡng thương.
Vũ Uy hầu ra tay không nhẹ, lúc Liêu Trường Lâm trở lại Kinh Thành đã không thể xuống giường.
Lúc Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi đến nhà thăm viếng, nhìn trước cửa Vũ Uy hầu ngựa xe như nước, nhịn không được thở dài: "Năm đó Vũ Uy hầu diệt hải tặc trở về cũng không có một màn như này đâu!"
Nghiêm Tiêu Nghi cười nói: "Cái cửa song hầu này cũng không phải nhà ai cũng có thể đến. Định Hải Hầu bất chấp nguy hiểm chui vào Hải Thị, quấy nhiễu Hải Thị nội loạn nổi lên bốn phía, khiến cho Hải Thị ‘ốc còn không mang nổi mình ốc’, bất đắc dĩ lui binh, công lao như vậy trong đám người cùng trang lứa có ai có thể so sánh?"
Khương Kỳ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi một chút, hỏi: "Nghi Nhi thích nam tử như vậy sao?"
Nghiêm Tiêu Nghi lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ở đâu mà phu quân cấp cho nương tử của mình cái tội danh này hả?"
Khương Kỳ khoát tay nói: "Nghi Nhi hiểu lầm rồi, chẳng qua vi phu cảm thấy nữ nhi gia lẽ ra phải hi vọng trượng phu của mình là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. . ."
Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu, mỉm cười, nói: "Thiếp không cần. Thiếp chỉ cần Thế tử có thể bình an, ở bên thiếp cả đời là đủ rồi."
Mặc dù đại anh hùng làm người khác ao ước nhưng theo Nghiêm Tiêu Nghi, Khương Kỳ luôn bảo vệ mình, sao lại không phải là anh hùng của chính nàng?
Khương Kỳ duỗi tay ôm Nghiêm Tiêu Nghi vào trong ngực, hôn nhẹ lên gương mặt nàng, còn chưa kịp nói gì đã nghe Chu Trung ngoài xe bẩm: "Thế tử, ngõ nhỏ này cũng bị chặn lại, xe ngựa của chúng ta không vào được. Ngài có muốn để ngày mai lại đến hay không ạ?"
Khương Kỳ ngượng ngùng buông tay ra, vén màn xe lên chỉ vào ngõ nhỏ khác bên cạnh, nói: "Cửa chính không đi được, chúng ta đi cửa hông."
"Cửa hông?" Chu Trung do dự nói.
"Bản Thế tử cũng không nói, tiểu tử ngươi so đo cái gì? Đi mau!" Khương Kỳ nói xong hạ màn xe xuống, trở lại trong xe.
Chu Trung nghe Khương Kỳ nói xong, tất nhiên là lập tức giục xa phu tiến vào ngõ nhỏ mà Khương Kỳ mới chỉ. Tự mình đi trước một bước, đến cửa hông Vũ Uy hầu phủ kêu cửa.
Hạ nhân Liêu gia nghe nói có người gõ cửa hông, mở ra thấy đúng là người đi theo Thế tử Ninh Quốc Công, biết được Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi đi về phía cửa hông, lập tức sai người báo cho Liêu phu nhân.
Liêu phu nhân vừa khéo không có cớ đuổi mấy phu nhân đang ở trước mặt mưu tính đưa thứ nữ nhà mình vào làm thiếp thất cho đại nhi tử, nghe Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi