Khương Văn Chính thấy Lý Miểu nhìn về phía mình, ông khẽ vuốt cằm, cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Gần trăm năm nay, Nam Chu luôn luôn an phận, khiến mọi người gần như quên mất dã tâm trước khi bọn họ thuần phục. Quốc thổ Nam Chu bây giờ cũng nhờ khi xưa bọn họ mượn dịp thiên hạ Lý gia nội loạn không ngừng, từng bước xâm chiếm có được. Mặc dù bây giờ xưng thần nhưng mấy chục năm qua trong Nam Chu cũng xem như ổn định, quốc lực cũng không ngừng vững mạnh. Quốc Vương Nam Chu đương nhiệm có thể nói là biết điều, nhưng e rằng bây giờ Vương Thế tử này đã sinh ra dã tâm không nên có.
Nhưng muốn nổi lên chiến sự cũng không phải chuyện đơn giản, huống chi Nam Chu giáp với bản triều, một khi dấy lên chiến hỏa, liên lụy không chỉ có bách tính một bên. Cho nên bây giờ giống như những gì bọn họ thương nghị trước đó, trước mắt trấn an Nam Chu, sau đó vào thời điểm thích hợp tung một cú chí mạng. Nam Chu này không thể giữ lại, cho dù muốn giữ cũng không thể để bọn họ yên ổn như bây giờ được.
Sứ thần Nam Chu kia là người tâm tư mẫn tuệ, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần bị đối đãi lạnh nhạt, lại không ngờ tình huống thực tế tốt hơn hắn dự đoán rất nhiều. Bây giờ Nhạc Anh Kỳ thân mang tội, có thể ra ngoài hay không không phải chỉ nhìn một mình suy nghĩ của Lý Miểu. Mà trước khi đến đây, trên dưới Nam Chu đã chuẩn bị đưa Chất tử khác đến rồi, nghĩ tới quyết định của Vương thượng, ánh mắt sứ thần Nam Chu liếc nhìn Lý Miểu ngồi trên cao, trong lòng có chút bất an.
Mà vào lúc này, Lễ bộ Thượng Thư đứng dậy: “Khởi bẩm bệ hạ, Chất tử Nam Chu - Nhạc Anh Kỳ động đến hình luật, hiện bị giam giữ ở đại lao Hình bộ. Dựa theo luật pháp, vương thất phạm vào vụ án giết người lẽ ra phải biếm thành dân thường. Như vậy, Nhạc Anh Kỳ lấy thân phận dân thường thì không thích hợp làm đại biểu vương thất Nam Chu nữa. Thần cho rằng nên yêu cầu vương thất Nam Chu chọn người phù hợp để thay thế Nhạc Anh Kỳ." Lễ bộ Thượng Thư chậm rãi nói.
Sứ thần Nam Chu nghe vậy, thân thể vốn cong xuống càng cong thêm.
Lý Miểu hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Nhạc Anh Kỳ to gan làm loạn, vì kháng chỉ mà không tiếc mưu hại tính mệnh của người khác, quả thật là tội không thể tha."
Lúc này, Khương Văn Chính tiến lên một bước, chắp tay nói: "Vì mặt mũi vương thất Nam Chu giữ lại tính mệnh Nhạc Anh Kỳ đã là bệ hạ khai ân rồi. Đặc sứ Nam Chu chưa từng cầu xin cho Nhạc Anh Kỳ thì có thể thấy vương thất Nam Chu tán thành với cách xử trí Nhạc Anh Kỳ."
Nói xong, Khương Văn Chính nhìn về phía sứ thần Nam Chu ở một bên, sứ thần liên tục phụ họa, cũng biểu đạt lòng thần phục của Nam Chu.
Sứ thần Nam Chu nhìn Khương Văn Chính mang vẻ mặt hiền lành, trong lòng thầm than. Không phải hắn không muốn cầu xin, cho dù Nhạc Anh Kỳ không có tương lai, làm sứ thần một nước cũng không thể không nói cho hắn ta một câu được, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thôi. Bây giờ bị bọn họ chặn miệng, cũng thể mở miệng nói lại được.
Chỉ thấy sứ thần kia chắp tay nói: "Sau khi Vương ta biết việc này, đau lòng nhức óc. Cố ý sai hạ thần đến Kinh Thành thay Vương ta tạ lỗi với bệ hạ và Lư đại nhân. Đồng thời, vì bày tỏ thành ý của Nam Chu ta, sẽ mau chóng chọn một người thích hợp đến Kinh Thành yết kiến bệ hạ."
Giờ phút này, sứ thần vô cùng bất đắc dĩ và bi phẫn khó mà nói nên lời. Nước không có tôn nghiêm, trở thành thuộc địa của nước khác. Cho dù là Vương tử tôn quý, ở đây cũng chỉ là quân cờ dùng để xoa dịu đối phương mà thôi.
Nghĩ đến Vương Thế tử ở Vương Đô xa xôi còn đang mơ tưởng xa vời, Sứ thần lại cảm thấy tiếc hận vì xúc động của Nhạc Anh Kỳ. Cho dù tứ hôn thì thế nào? Chí ít thân phận vẫn còn, chí ít còn có tự do, tương lai ra sao ai có thể xác định. Dù sao cũng so với hiện tại, cờ lệch một chiêu mà mất toàn bộ, uổng phí mưu tính những năm nay của Tả Thừa đại nhân!
Khương Văn Chính nói: "Nghe nói Thất Vương tử quý quốc thông minh hơn người, bệ hạ cố ý cho hắn đi theo Tứ hoàng tử triều ta làm bạn, không biết ý của Vương thượng quý quốc như thế nào?"
Thất vương tử? Đây chính là nhi tử mà Vương thượng sủng ái nhất. Trong lòng sứ thần thầm kêu khổ.
Thất Vương tử Nhạc Anh Triêu, mặc dù tuổi còn quá nhỏ nhưng bởi vì mẹ đẻ là Khánh Phi được Vương thượng sủng ái, ngoại tổ là Triệu Chấn trong tay nắm giữ trọng binh, ngay cả Vương Thế tử cũng rất kiêng kỵ hắn. Bọn họ chọn Thất Vương tử làm vật thế chấp, không nói Vương thượng có bằng lòng hay không, chỉ riêng Khánh Phi và ngoại tổ Thất Vương tử chắc chắn sẽ phản đối, đến lúc đó, e rằng trong triều lại sinh ra rối rắm.
Mặc dù hắn che giấu rất tốt, nhưng chút cảm xúc biến hóa vẫn bị Khương Văn Chính và Lý Miểu thấy được. Triều thần đứng ở hai bên nhìn tình huống trước mắt, trong lòng cũng đã rõ ràng, Bệ hạ và Ninh Quốc Công đã thương nghị xong chuyện này từ trước. Lễ bộ Thượng thư đứng ra chẳng qua là dẫn lời mà thôi.
Sứ thần kia không dám tự mình đồng ý, đành phải nói chờ sau khi trở về sẽ báo cáo Vương thượng bọn họ.
Khương Văn Chính liền nói: "Lúc này nên chuẩn bị sớm đừng chậm trễ, đại nhân trở lại dịch quán có thể viết thư báo cho Nam Chu Vương, không cần phải đợi trở về mới báo cáo. Nếu Nam Chu phủ trống vắng quá lâu, không chỉ trong triều, sợ là bách tính trong kinh thành không biết chân tướng cũng sẽ nói này nói nọ. Đại nhân ngươi nói có đúng không?"
Trong lời nói, Khương Văn Chính không hề che giấu vẻ uy hiếp, làm cho sứ thần chỉ có thể gật đầu nói đúng.
Màn đêm buông xuống,trong dịch quán lập tức phái ra một người mang tin tức, tám trăm dặm khẩn cấp, chạy về hướng Nam Chu.
Ngày thư đưa đến trên tay Nam Chu Vương đúng lúc là ngày cuối cùng của năm nay. Thân thể của Nam Chu Vương có chút chuyển biến tốt hơn, nhưng lại ngã xuống trong tiếng khóc của Khánh Phi, chưa thể có mặt tại yến tiệc cuối năm.
Vương Thế tử Nhạc Anh Bình cố nén sự mừng rỡ, vẻ mặt đầy lo lắng an ủi Nam Chu Vương. Nhưng yến tiệc cuối năm vẫn tiến hành như thường lệ, Nhạc Anh Bình thay mặt chủ trì, khóe môi cong lên vẫn bại lộ tâm tình tốt của hắn ta.
Đại Tướng quân Triệu Chấn nhìn thấy, trong lòng cười lạnh.
Mà ở chỗ này, dù yến tiệc cuối năm đã cắt giảm phí, nhưng dưới sự tổ chức hao tổn tâm huyết của ngự trù, cũng không thiếu sót bao nhiêu so với những năm qua.
Trong tiếng chúc