"Không ngờ Nhạc Anh Bình lại có thể điều động phòng vệ kinh thành. Ta vốn cho rằng phòng vệ Đô Thành là người của Triệu Chấn." Khương Kỳ nói.
Dương Hàm nói: "Mặc dù Nhạc Anh Bình không có năng lực, nhưng vẫn là chính thống. Mà Triệu gia nếu không có Nhạc Anh Triêu thì không còn cơ hội nào."
"Bây giờ tình thế Đô Thành Nam Chu hết sức căng thẳng. Nếu không thể xử lý thích đáng, chờ sau khi chúng ta trở về, e rằng sẽ bị hỏi tội." Khương Kỳ thở dài.
Dương Hàm thì đứng lên, nói: "Được rồi, đừng than thở, chúng ta nên đi làm công việc mình cần làm đi."
Khương Kỳ nhìn một thân hoa phục của mình: "Rốt cục có thể thay bộ quần áo chói lói này rồi, đi đến đâu cũng bị người khác nhìn chằm chằm, quá gây chú ý."
Lúc Nhạc Anh Bình đang chuẩn bị nắm giữ cung thành, cũng đã phái người theo dõi Triệu Chấn. Nhưng Triệu Chấn vốn đã có ý định bức vua thoái vị từ sớm, cho nên dù Nhạc Anh Bình đề phòng như thế nào cũng để người của Triệu Chấn chui khe hở như cũ.
Thành vệ Đô Thành vốn là ở phe Triệu Chấn, mặc dù cuối cùng thủ thống lĩnh theo phe Nhạc Anh Bình nhưng Triệu Chấn tiến hành nhiều năm như vậy, trong thành vệ vẫn có thế lực của mình.
Chờ Triệu Chấn phát hiện thành vệ bị Nhạc Anh Bình nắm giữ, sau đó lập tức phái người và thân tín của mình lấy được liên lạc. Thống lĩnh thân tín kia và người Nhạc Anh Bình phái đi đều bị người của Triệu Chấn giết chết ngay tức khắc.
Mà lúc này, trong cung, Khánh Phi không ngừng khóc lóc bên người Nam Chu Vương đang hôn mê bất tỉnh. Bà biết một khi Nam Chu Vương chết rồi. Nhạc Anh Bình kế vị, bọn họ tuyệt không có kết cục tốt, hiện tại người duy nhất bà có thể trông chờ đó là Triệu Chấn.
Nhạc Anh Bình và Triệu Chấn cố gắng kiềm hãm lẫn nhau, không rảnh quan tâm đám người Khương Kỳ bên trong dịch quán. Ngay vào lúc thành vệ xảy ra nội chiến, trong màn đêm, cửa thành Đông chậm rãi mở ra.
Khương Kỳ thay một bộ áo giáp, quay người hỏi Chu Trung: "Nhìn bản Thế tử có oai không?"
Chu Trung sững sờ, sau đó bỗng nhiên gật đầu nói: "Oai hùng, rất oai hùng! Nếu phu nhân nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị dáng vẻ hiện giờ của Thế tử khuynh đảo."
Khương Kỳ tức giận vỗ đầu Chu Trung một cái, nói: "Sao phu nhân có thể là người nông cạn như vậy? Cho dù bản Thế tử là kẻ ngu, phu nhân cũng sẽ không chê bai."
"Ai?" Kẻ ngu? Sao thế tử lại trở thành kẻ ngu? Chu Trung có chút hồ đồ.
Chờ quan viên Nam Chu ở trong dịch quán phát hiện tình hình phía Khương Kỳ không ổn, nhưng đã không kịp chạy ra ngoài truyền tin. Hắn đã sai thân vệ trói toàn bộ người trong dịch quán Nam Chu lại, cùng với Dương Hàm, mượn bóng đêm che chở, rời khỏi dịch quán.
"Cũng không biết người chúng ta có thể vào được không?" Khương Kỳ ngồi xổm ở trên tường thành, hỏi.
Dương Hàm nhìn lá cờ treo trên tường thành ở vị trí cũng không dễ thấy, nói: "Dựa theo kế hoạch, để ba vạn người bên ngoài, hai vạn người còn lại đã vào vị trí."
Dứt lời, liền nghe một hồi âm thanh "cục cục", một thân vệ bên người Dương Hàm lập tức đáp lại. Không bao lâu sau, lập tức nghe một loạt tiếng bước chân đi về phía bọn họ.
"Đi thôi!" Dương Hàm nói với Khương Kỳ.
Khương Kỳ gật đầu: "Cữu cữu bảo trọng."
"Ngươi cũng bảo trọng." Dứt lời, ông lập tức dẫn thân vệ đi về hướng phát ra tiếng bước chân.
Khương Kỳ thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên nói: "Chúng ta đi."
Một nhóm đi về phía cung thành.
"Phốc!"
Khương Kỳ ngoi đầu lên khỏi mặt nước của một cái hồ trong cung, thấy xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thấp giọng nói: "Đi."
Lập tức thấy từng bóng đen nhảy ra khỏi hồ. Khương Kỳ lên bờ, nhìn dáng vẻ ướt sũng của mình, thầm than thở: Biết rõ ám đạo trong cung này thông vào trong lòng hồ, vậy mà cữu cữu không nói cho hắn biết, hại hắn ngu ngốc mặc áo giáp vào, nửa đường lại phải cởi toàn bộ ném đi.
Chu Trung tìm hiểu tình huống trở về nói: "Thống lĩnh cấm quân đã bị giết, bây giờ trong cung đều nghe lệnh của Nhạc Anh Bình, Vương Hậu cũng bị hắn cưỡng ép. Bây giờ Vương Hậu, Khánh Phi đều bị giam lỏng tại tẩm cung của Nam Chu Vương. Mấy vị Vương tử cũng bị trông giữ tại cung khác, nhưng không thấy Thất vương tử và nội giám bên người Nam Chu Vương, bây giờ Nhạc Anh Bình đang tìm người khắp nơi đấy ạ!"
"Thái giám bên người Nam Chu Vương cũng không thấy hả?" Khương Kỳ nghi ngờ hỏi lại. Triệu Chấn sớm có lòng làm loạn, cho nên sau khi xảy ra chuyện, khó đảm bảo Khánh Phi sẽ không lập tức giấu Thất Vương tử đi. Nhưng thái giám bên người Nam Chu Vương không thấy thì lý do là gì chứ?
Hoàng cung Nam Chu cũng không tính là lớn, nếu muốn tìm một người có lẽ cũng không khó, trừ phi. . .
Khương Kỳ nghĩ đến trước đó, Dương Hàm cho hắn xem qua địa đồ hoàng cung Nam Chu, cảm thấy có tính toán.
Mà lúc này, Nhạc Anh Bình đá lên người Vương Hậu một cái, cả giận nói: "Ta hỏi ngươi, tỉ ấn rốt cuộc ở đâu?"
Vương Hậu cao tuổi, sớm đã không còn vẻ khoan thai như ngày xưa, chật vật chống đỡ thân thể, vẻ mặt đầy thống khổ nói: "Tỉ ấn là vật của Vương thượng, sao ta có thể biết được?"
Nhạc Anh Bình thấy hỏi không ra kết quả, chuyển sang Khánh Phi vẫn luôn khóc sướt mướt. Hắn ta nắm lấy cổ áo Khánh Phi, hung hăng nói: "Mấy ngày nay đều là ngươi ở bên người phụ vương, có lẽ ngươi biết tỉ ấn ở chỗ nào đúng không? Hơn nữa lão Thất, hắn ở đâu? Ngươi đừng tưởng rằng giấu hắn thì không sao, cho dù là đào sâu ba thước, ta cũng sẽ tìm ra hắn. Ngươi và hắn, còn có Triệu gia các ngươi, tất cả mọi người. . . cũng đừng nghĩ tới sống sót!"
Khánh Phi lắc đầu, tiếng khóc vẫn chưa ngừng.
Nhạc Anh Bình hất Khánh Phi sang một bên, hỏi người bên cạnh: "Người vẫn chưa tìm được?"
"Đã tìm khắp cả rồi ạ." Người kia trả lời: "Thế tử, có khi nào bọn họ đã chạy ra khỏi cung rồi không?"
Nhạc Anh Bình nói: "Sẽ không, cấm quân đã nắm giữ cung thành, bọn họ không có cơ hội."
"Vậy. . . hay là trong cung có chỗ ẩn thân khác?" Người kia nói.
Nhạc Anh Bình nghe xong, vội nói: "Người tới, đi lấy địa đồ cung thành ra đây."
Nhạc Anh Bình nhìn chòng chọc vào mỗi một địa phương trên địa đồ, muốn phát hiện ra cái gì đó. Nhưng nhìn đi nhìn lại mấy lần, vẫn không thu hoạch được gì.
Người kia ở bên cạnh nói: "E rằng trên dư đồ sẽ không cho thấy vị trí ám đạo và mật thất."
Nhạc Anh Bình đấm một quyền vào địa đồ, căm hận nói: "Tìm, mỗi một