Cuộc sống dù sao cũng phải có một mục tiêu, giải quyết xong vấn đề thuê phòng, Tần Cửu hỏi Trần Duyên kế tiếp có nguyện vọng gì. Trần Duyên nói đương nhiên tiếp tục gom tiền mở công ty.
Đây là một khoản tiền không nhỏ, Tần Cửu lắc đầu, nói ý của hắn là tiền lẻ tích góp được lúc bình thường.
Trần Duyên chậm rãi suy nghĩ, cậu không muốn gì cả.
“Em không muốn gì hết á.” Cậu nói.
“Muốn cái gì nhất?” Tần Cửu cọ mũi cậu, “Mua một cây đàn piano cho cục cưng được không?”
“Đàn khúc ca tình yêu hả? Được.” Trần Duyên ngẫm nghĩ, “Nhưng đàn piano thành phẩm rất đắt, chí ít cũng phải bảy, tám nghìn, chúng ta có thể thuê.”
Lúc trước cậu nhìn thấy quảng cáo ở cửa cư xá, là một tổ chức dạy những người bạn lớn chơi piano. Tờ rơi đã nói tạo ra mô hình báo lẻ đàn piano mới, nếu thuê đủ lâu, chiếc đàn kia sẽ thuộc về bạn.
“Lựa chọn sáng suốt, vĩnh hằng làm bạn.”
Bên trên viết như vậy.
Giá tiền chuộc của đàn piano không cao, một năm chỉ mất hai nghìn, Trần Duyên cảm thấy vẫn có không gian trả giá.
Tần Cửu tìm ống tiết kiệm ra, lau sạch sẽ bên trong bên ngoài, dán giấy dán nốt nhạc nhỏ, dựa theo tốc độ kiếm tiền của họ, tích góp đến năm sau đã đủ thuê một cây đàn piano chất lượng tốt. Trần Duyên nhấn máy tính, ngày tháng đón đàn piano có lẽ là mùng tám tháng giêng, một ngày trước sinh nhật của cậu.
A, chuyện tốt gần đây liên tục xảy ra giống như quân bài domino. Tần Cửu không khỏi cảm thán phong thủy luân chuyển, năm nay cuối cùng chuyển đến chỗ hắn và Trần Duyên rồi!
Chắc chắn đàn piano phải cùng họ với Trần Duyên, vẫn chưa đón đàn về mà hai người đã khí thế ngút trời bắt đầu nghĩ tên. Tần Cửu rút một tờ giấy ra, viết soạt soạt một đống tên hắn cảm thấy rất có ngụ ý, Trần Mỹ Diệu, Trần Bùi Tai gì đó. Nhưng Trần Duyên đều không hài lòng lắm, cuối cùng chọn cái tên họ viết lúc đầu, “Trần Âm”.
“Trần Âm, Trần Âm hay! Trình độ tốt!” Tần Cửu giỏi nịnh nọt, “Cái tên do Duyên Duyên đặt, địch lại mười cái của anh.”
“Chúng ta cùng đặt.” Trần Duyên thơm hắn một cái, mở trang web Chu Dịch đo vận mệnh. Cậu luôn rất thích dùng trang web này, lần trước đo được mức độ xứng đôi của cậu và Tần Cửu là chín mươi tám phần trăm, Trần Duyên kích động thưởng cho trang web năm hào.
“Trần Âm, ngũ hành thiếu mộc, có tài hoa, quyền uy kiên cường, đại cát. Ý chí kiên định, khí phách đột phá muôn vàn khó khăn là ưu điểm lớn nhất. Nếu quá vô lý tùy hướng, sợ phải thành thất bại, nếu lập chí dũng hướng về phía trước, tất thành công xây lên đại nghiệp, nhưng phải đặc biệt quan tâm phương diện sức khỏe, mới có thể bình an cả đời.”
Quả nhiên là tên hay hiếm có, Trần Duyên và Tần Cửu đắc chí, chẳng lẽ đây là ông trời sắp xếp từ nơi sâu xa!
Bọn họ cùng nâng cằm lên, vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm vào ống tiết kiệm tiền. Giống như nhìn chằm chằm mãi nơi đó sẽ tự dưng nhảy ra một cây đàn piano.
Nằm mơ giữa ban ngày đủ rồi, Tần Cửu kéo bả vai Trần Duyên qua hôn cậu, dần dần không ở yên, Trần Duyên bắt đầu rời tay đến chỗ không thể miêu tả của hắn, “Ừm?”
“Duyên Duyên, từng nghe no bụng thì nghĩ đến dâm dục chưa…” Tần Cửu ôm cậu lên giường, tắt đèn kéo chăn làm liền một mạch.
…
Làm xong một lần, Trần Duyên để trần người nằm trong lòng Tần Cửu, chân cọ qua cọ lại dọc theo bắp chân hắn. Tần Cửu buồn cười xoa tóc cậu, “Vừa rồi nói đừng là em, bây giờ muốn quyến rũ anh cũng là em.”
“Ai nói em quyến rũ anh?”
“Đâu đâu của em cũng đang quyến rũ anh.” Tần Cửu sờ tấm lưng ướt mồ hôi của cậu, nhấc chăn phủ lên, “Mở máy điều hòa lạnh không?”
“Không lạnh, nóng lắm.” Trần Duyên đạp chăn ra, Tần Cửu kiên nhẫn bắt lấy đắp lên, vỗ cậu an ủi, “Đợi mồ hôi thấm vào lại thổi điều hòa.”
Trần Duyên miễn cưỡng đồng ý, năm phút sau lại chui ra khỏi chăn hấp thụ hơi lạnh, Tần Cửu đành phải chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa lên cao hai mươi tám độ.
“Cục cưng sinh nhật thích gì?”
“Anh ở bên em là được rồi.”
“Vậy không được, phải có cảm giác nghi thức! Không phải lần trước sinh nhật anh em tặng anh một cây xà beng à? Còn dán hoa thắt nơ con bướm, anh rất thích.”
Người trong lòng hừ một tiếng, “Anh cũng không dùng nó.”
“Không nỡ dùng mà.” Tần Cửu chân thành nói, “Nếu sau này tiền sảnh của chúng ta đủ lớn, có thể làm cái bệ chống lên, buộc mấy chùm sáng lên trên.”
Trần Duyên một nửa thỏa mãn, một nửa cười một cách cạn lời, “Làm bảo vật gia truyền hả?’
“Còn phải nói?” Tần Cửu bóp cai cậu, xoa bóp chiều sâu, “Cục cưng, em nói xem nào, chuyện sinh nhật ấy.”
“Ừm… Đến lúc đó chắc là rất lạnh, tốt nhất tìm nơi ấm áp.” Trần Duyên nói, “Không cần bánh ngọt quá đắt, ít bơ thôi, rẻ hơn một chút, sau đó chúng ta cùng tìm một bộ phim cũ để xem, ôn lại tác phẩm kinh điển.”
“Được.” Tần Cửu tính toán, một lúc sau lại hỏi cậu, “Bánh ngọt vị dâu tây hay là oreo?”
“Oreo, càng nhiều miếng bánh càng tốt.”
Tần Cửu đã biết, càng nhiều oreo càng tốt, nếu chủ quán không cho thêm, hắn có thể tự mua túi oreo rồi nghiền nát, muốn thêm bao nhiêu thì thêm, kế hoạch hoàn hảo.
“Sau đó buổi tối em đàn cho anh nghe.” Trần Duyên bổ sung, “Anh chọn bài hát.”
“Khúc ca tình yêu.” Tần Cửu nói như chuyện đương nhiên.
“Chắc chắn là bài này rồi, còn gì nữa không?”
“Tình sâu mưa sâu.”
“Không thành vấn đề.” Trần Duyên hôn cơ ngực hắn, hôn dọc xuống đường nhân ngư, chậm rãi ngước mí mắt nhìn hắn. Tần Cửu có phản ứng, túm lấy tóc Trần Duyên không tự giác hạ xuống, nhếch khóe miệng, “Cho nên hôm nay xem như sinh nhật anh hửm?”
“Ăn chút bơ không?” Trần Duyên liếm láp từng chút một.
“Không phải em không thích ăn bơ à?” Tần Cửu chọc chọc cậu, Trần Duyên lập tức im bặt, mấy giây sau mới nói, “Loại anh làm, em thích.”
“Muốn ăn bao nhiêu?”
“Anh có bao nhiêu?” Trần Duyên thấp giọng nói, rồi nuốt vào hắn thật sâu. Tần Cửu rên lên, vừa thoải mái vừa không nỡ để cậu ăn nhiều quá, lùi đến chỗ cạn di chuyển đi đi về về, đến giây phút cuối cùng thực sự không nhịn được mới đâm mạnh vào.
Sự nghiệp của họ cũng liên tiếp lên cao giống như bơi, bây giờ đội đòi nợ do Tần Cửu dẫn đầu là bảng hiệu của công ty tài chính Hào Lợi, có rất nhiều người trong nghề muốn hỏi sếp Trương mượn “anh Tần”. Tiếc rằng tên bụng phệ vắt cổ chày ra nước này không cho mượn, bọn họ quay người tìm đến thủ lĩnh, thay phiên nhau gọi điện ném bom và mê hoặc Tần Cửu bằng tiền tài.
Nhưng mà Tần Cửu không hề bị lay động, làm người phải giữ chữ tín, nếu hắn đã hứa làm việc cho sếp Trương, cũng đã ký hợp đồng, lúc sau đi làm một vài chuyện trộm gà trộm chó, chẳng phải biến thành tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo sao? Lại nói sếp Trương đối xử với hắn rất tốt, thường bí mật cho hắn lì xì, còn hứa hẹn cuối năm sẽ dấy lên một đợi đòi nợ trích phần trăm, hắn không thể vong ân phụ nghĩa.
Con người ra ngoài xã hội, không quan tâm làm gì, uy tín và lòng trung thành đáng quý nhất.
Tiền tiêu vặt họ tiết kiệm ngày càng nhiều, ống tiết kiệm sắp tràn đầy, trĩu nặng, không được một ngàn cũng được tám chín trăm. Mỗi ngày Trần Duyên cầm lên lắc lắc, cảm giác thỏa mãn đặc biệt, cảm giác thời gian đón Trần Âm về rút ngắn đi nhiều. Mấy ngày trước cậu vụng trộm đến thăm tổ chức huấn luyện kia, chọn ra một cái mình thích từ trong rất nhiều Trần Âm, phím đàn mới hoàn toàn, sáng bóng giống như mã não, chỉ mong trước khi bọn họ tích góp đủ tiền, đàn sẽ không bị người khác chọn.
“… Một nghìn hai, một nghìn hai trăm ba lăm, một nghìn bốn trăm… một nghìn năm trăm lẻ tám! Chồng ơi chúng ta có một nghìn rưỡi!” Cuối cùng Trần Duyên không nhịn được chạy đi đếm tiền.
“Nhanh vậy! Anh dứt khoát rút thêm năm trăm từ thẻ ngân hàng, góp đủ hai nghìn, hôm nay xác định Trần Âm luôn!”
“Không được.” Trần Duyên kiên quyết từ chối, “Không được, chúng ta đã nói tích lũy tiền lẻ, không thể đụng vào tiền trong thẻ ngân hàng, nhiều nhất là đầu tư quỹ ngân sách ổn định đuổi lạm phát, em có thể chờ đàn piano.”
“Duyên Duyên, em nghe anh nói, dù sao Trần Âm sớm muộn gì cũng đến nhà mình.”
“Không được, rốt cuộc nhà mình ai nghe ai?”
Tần Cửu cúi đầu xuống, “Anh nghe em.”
“Ừm.”
“Ừ.”
Thật ra Tần Cửu hơi tức giận, hơn phân nửa là giận bản thân. Nghĩ lại lúc trước bọn họ tiêu năm trăm tệ không cần chớp mắt, chuyện rất dễ dàng, ngặt nỗi cách kiếm tiền nhanh đều viết trên luật hình sự. Rất nhiều năm trước Tần Cửu hắn vì để đạt được đi bên sờ sông không ướt giày đã luyện được bảo lĩnh bay trên nước. Không sợ trời không sợ đất, bị hơi tiền che đậy mắt dám đến ranh giới đỏ của pháp luật nhảy Michael Jackson. Nhưng bây giờ không được, nếu như hắn ngồi trong cục cảnh sát, ai chăm sóc Trần Duyên đây?
Bên này Trần Duyên cũng đang tức, rõ ràng có thể đồng cam cũng có thể cộng khổ, Tần Cửu cứ đòi làm gì cũng phải dựa vào hắn. Không phải cậu không cảm kích,