Đàn chị bỏ ra chín năm để yêu đương, ly hôn chỉ mất hai tháng, ngày lấy được phán quyết, cô vui mừng hớn hở đăng một video bắn pháo hoa ngắn, vui vẻ hơn cả đón Tết.
Chuyện tốt của tháng này cũng xảy ra giống như quân bài domino, con trai của chủ quán cánh gà vừa tốt nghiệp đại học, nhận chức ở bộ phận cho vay của Chi Chi. Lãnh đạo sắp xếp cho cậu ta hợp tác với “lấy lại ngoại tuyến”, thế là cậu ta nhờ cha đăng lên vòng bạn bè hỏi mọi người có tài nguyên không, sáng sớm được Tần Cửu lướt thấy, ngay lập tức kết bạn với công tử quán cánh gà.
“Không nhìn ra Chi Chi cũng xã hội như thế.” Trần Duyên luôn chú ý đến khung chat của Tần Cửu và công tử cánh gà, “Anh cảm thấy chúng ta có cơ hội không?”
“Đương nhiên! Chúng ta là chuyên nghiệp!” Tần Cửu vung tay lên, chia sẻ một tấm ảnh chụp nhóm đòi nợ cho công tử. Trần Duyên cũng chụp, có cả Vương Dũng, một tay Tần Cửu chống nạnh, tay kia chống ghế sau, tư thế và biểu cảm hết sức cuồng dã, mọi người đều giơ vũ khí, hung thần ác sát tràn ra màn hình, xem ra hiệu suất hành động cực con mẹ nó cao.
Dựa theo tiến độ giao tiếp của họ, Trần Duyên cảm khái thời vận chuyển đến, vô cùng gần với ngày tháng xoay người làm ông chủ. Cậu tìm kiếm thành phần của doanh nghiệp Chi Chi, phát hiện cũng có chút bối cảnh chỗ dựa.
“Đờ mờ, tiền này chúng mình chiếm rất lẽ thẳng khí hùng.” Trong bụng Tần Cửu nở hoa, cảm thán nhân mạch quan trọng cỡ nào, sau khi phấn khích Trần Duyên không quên hỏi Tần Cửu bên sếp Trương ăn nói thế nào. Tần Cửu suy nghĩ một hồi, trung thành tuyệt đối nói suy nghĩ của hắn là làm công ty tương tự như thuê ngoài[1], sếp Trương có ơn với họ, đương nhiên phải tiếp tục nhận đơn của công ty Hào Lợi Lai, hơn nữa tiền hoa hồng chắc chắn thấp hơn trước.
[1] Outsourcing (Thuê ngoài) là hình thức chuyển một phần chức năng nhiệm vụ của công ty ra gia công bên ngoài – những chức năng mà trước đây doanh nghiệp vẫn đảm nhận. Người ta thường nghĩ đến việc thuê gia công hay còn gọi là sử dụng nguồn nhân lực bên ngoài mỗi khi doanh nghiệp nghĩ đến việc tiết kiệm chi phí.
Trước khi cơ hội đến, họ nhất định liều sức bắt lấy nó, so với khả năng thất bại, tiếc nuối vì ham an nhàn mà bỏ qua sẽ khiến con người hối hận hơn. Lúc này Tần Cửu gọi điện cho sếp Trương, nói rõ tình huống đơn giản tóm tắt, hẹn tuần sau gặp mặt nói chuyện một lát, có thể song toàn đương nhiên tốt nhất.
Đó là một ngày vạn dặm không mây, văn phòng sếp Trương vẫn giống y như lần đầu Tần Cửu đến, chỉ là sau bàn làm việc có thêm một bức chữ bút lông của danh gia, bên dưới chữ bút lông có thêm một nhóc con dùng iPad xem video, miệng kêu la con không, con chỉ muốn vừa làm bài tập vừa xem sói chuối.
Sếp Trương không có cách trị con y, bèn ngồi xuống mặt đối mặt pha trà uống với Trần Cửu và Trần Duyên, lá trà là Long Tỉnh sau cơn mưa, cốc làm từ tử sa, trong tay còn có chuỗi tử đàn, vòng quanh tựa như du long.
Tần Cửu quan sát một lúc, yên lặng ghi nhớ, sau này phòng làm việc của hắn cũng phải ra vẻ như thế.
Sếp Trương không thể hiện ra quá nhiều bất ngờ với biến động sự nghiệp của họ, từ lần đầu y nhìn thấy Tần Cửu, đã biết hắn không phải loại người “an phận”. Không thể thực hiện trạng thái nước ấm nấu ếch với hắn được, tính cách Tần Cửu mãnh liệt như chim sẻ, không giam được.
Y thêm chút lá trà vào trong ấm, tỏ ý tương lai cần hỗ trợ cứ việc đến tìm y, có khách hàng định vay tiền gì cũng lưu ý giúp y, mọi người đôi bên cùng có lợi, đồng thời phát tài, cùng tiến bộ.
Đương nhiên tiến thêm một bước chủ yếu vẫn là Trần Duyên và Tần Cửu, ham muốn với tiền bạc của sếp Trương ngược lại không đói khát như trước nữa. Cũng phải, hơn nửa đời người đã có những gì nên có, bây giờ lại cảm thấy bình an khỏe mạnh là quan trọng nhất, còn có con cái nghe lời, đừng suốt ngày xem phim hoạt hình hại mắt.
Hơn nữa ngoài việc Tần Cửu sẽ có sự nghiệp khác, những chuyện khác không có thay đổi gì lớn, bản thân sếp Trương vẫn là bên A tôn quý.
Lúc Tần Cửu và Trần Duyên đi ra, sếp Trương dặn đi dặn lại bọn họ chú ý sức khỏe, còn giới thiệu một bác sĩ tư nhân vô cùng đắt đỏ cho Tần Cửu, thật sự là đánh giá cao họ quá rồi.
Tần Cửu kiên nhẫn đợi ba ngày, bên công tử cánh gà có trả lời chắc chắn, nói là cần họ đăng ký một công ty, sau đó mới có thể đưa ra xét duyệt, cuối cùng đạt được hợp tác. Nhưng bởi vì liên quan đến công việc nội bộ của cậu ta, xác suất thành công trực tiếp tăng gấp bốn, không cần lo lắng quá.
Lúc tin nhắn đến họ đang chuẩn bị đi ngủ, Trần Duyên và Tần cửu đọc đi đọc lại tin nhắn nhiều lần, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn tới nhìn lui, sau đó vùi vào trong chăn cười như điên.
“Chao ôi, anh nói này Duyên Duyên, thời buổi này mở công ty có phải dễ quá rồi không?” Mắt Tần Cửu sáng lấp lánh.
“Ai cũng có thể mở công ty, nhưng mở công ty tốt nhất định không dễ dàng.” Trần Duyên ôm lấy hắn, “Thua lỗ rớt quần lót có khối người.”
“Bọn họ lập nghiệp kiểu đánh bạc, chúng ta khác, lại nói không phải anh có Duyên Duyên à.”
“Em làm quân sư quạt mo, anh yên tâm hả?”
“Anh yên một triệu tâm ở chỗ em, kiếm nhiều kiếm ít không quan trọng, chỉ cần chúng ta sống vui vẻ.” Tư tưởng của Tần Cửu rất tốt.
Thế là đại hội cổ đông lần thứ nhất của họ long trọng tổ chức trong chiếc chăn thuần cotton vào lúc mười một giờ theo giờ Bắc Kinh. Bệnh hình thức đáng chết quấy phá, Trần Duyên tìm giấy và bút từ tủ đầu giường, chuẩn bị làm ghi chép hội nghị.
“Nếu đến Cục Công thương đăng ký, trước tiên phải xác định phạm vi kinh doanh.” Trần Duyên tìm kiếm các bước mở công ty.
“Nghiệp vụ chủ yếu nhất không phải là đòi nợ à!”
“Không thể biết thẳng đòi nợ được, sẽ bị bắt đi.” Trần Duyên liệt kê ra một hai ba bốn điểm, cắn bút chì viết “Tư vấn tài chính”.
Tần Cửu giơ tay khen, nói tư vấn tài chính nghe rất cao cấp.
“Còn gì nữa không?” Trần Duyên hỏi, “Nghĩ thêm mấy cái, chúng ta lại từ từ chọn.”
“Nếu như hợp tác với sếp Trương, chắc chắn không thể rời được nghiệp vụ cho vay.”
Trần Duyên viết “Phục vụ tài chính”.
“Có lúc phải dùng đến gậy gộc gì đó.”
Trần Duyên viết “Kinh doanh vật dụng hàng ngày”.
“À đúng, còn phải lo cơm của nhóm anh em.”
Cái này viết như nào? Trần Duyên nghĩ ngợi rồi viết bừa “Quản lý ăn uống”.
Viết xuống một dải, Trần Duyên nghiêng đầu nhìn tờ giấy, “Chồng ơi, phạm vi kinh doanh của chúng ta hơi nhiều đúng không?”
Tần Cửu cũng cảm thấy như vậy, nói nếu không thì tìm kiếm giấy phép kinh doanh của công ty Hào Lợi Lai, chọn mấy cái chép ra.
“Ý kiến hay.” Trần Duyên mở máy vi tính, tìm kiếm ba năm lần đã ra, tiện thể còn tìm được một thông cáo báo chí liên quan đến sếp Trương, năm ngoái thành phố bên cạnh xảy ra ngập lụt, y đã quyên góp một trăm nghìn tệ.
“Vậy… vốn đăng ký?” Trần Duyên tiếp tục viết trên giấy, “Cái này không thể bịa, ngân hàng cần xác minh vốn.”
Tần Cửu hơi khó xử, “Ba trăm mấy nghìn đủ không? Tất cả gia sản tích góp hai năm này.”
Trần Duyên đặt bút xuống, hôn Tần Cửu một cái, sau đó chui ra khỏi chăn mở tủ quần áo, hóp lưng lại như mèo chui vào, tìm ra một chiếc áo dày lỗi thời. Thò tay vào trong túi móc ra một cái bọc, trong bọc còn có một cái túi, cuối cùng bóc ra như bóc hành tây một tấm thẻ tiết kiệm của Ngân Hàng Công Thương Trung Quốc mà Tần Cửu chưa thấy bao giờ.
Cậu không quan tâm biểu cảm khiếp sợ của Tần Cửu, tự ý trèo lên giường, khoanh chân lại nói bên trong có một trăm nghìn, góp thêm ít nữa có thể được năm trăm nghìn, viết lên sẽ đẹp hơn.
“Em kiểm tra rồi, rất nhiều công ty nhỏ khởi nghiệp đều là năm trăm nghìn, đợi chúng ta kiếm được tiền có thể đổi thành nhiều hơn, bảng hiệu thế này…”
“Duyên Duyên, khoan đã, em đợi đã.” Tần Cửu giữ cổ tay cậu lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, “Em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Trần Duyên khẽ vuốt số thẻ khắc nổi lên, ánh mắt của cậu nói cho Tần Cửu cậu rất quý số tiền đó. Nhưng Tần Cửu nghe giọng điệu của cậu lại tùy ý đến mức không quá bình thường.
“Tiết kiệm ra chứ đâu.” Trần Duyên cầm ngược tay Tần Cửu.
Cậu rất yêu Tần Cửu, đây là bí mật duy nhất cậu có thể tiết lộ.
Tần Cửu nửa tin nửa ngờ, chỉ cần Trần Duyên gật đầu, hắn sẽ tin cậu vô điều kiện.
Hắn chọn một chữ trong tên của hắn và Trần Duyên, vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, nói đặt là Công ty TNHH Tư vấn Thông tin Tài chính Khải Duyên được không. Trần Duyên mỉm cười, đánh giá của cậu về nó hơi quê mùa, nhưng cậu thích.
Lúc họ chạy đến Cục Công thương đã vào tháng tư, hoa cây cải ngồng vàng ươm có thể nhìn thấy khắp nơi, nhân viên công tác đã chấp nhận đơn đăng ký của họ, không lâu sau giấy phép kinh doanh sẽ được cấp. Rõ ràng Tần Cửu đã không thể chờ đợi, càng không ngừng hỏi thời gian cụ thể, hắn muốn đặt một cái khung lộng lẫy, Trần Duyên buồn cười kéo hắn ra khỏi cửa lớn, nói nhanh lắm, không cần phải sốt ruột.
Cậu kéo Tần Cửu nặng nề, dây thần kinh nào đó trong đầu đang rung động, đột nhiên nhớ ra một chuyện: Đàn chị ly hôn thành công rồi, nhưng gần đây tần suất đăng lên vòng bạn bè của cô hơi khác thường, phần lớn dùng chữ làm chủ, xóa xóa viết viết, rất kỳ lạ.
Trần Duyên lắc đầu, một mặt cho rằng mình lo lắng quá, mặt khác lại rất muốn lên lạc với cô để loại bỏ lo lắng trong lòng.
Cũng may khi đó đã lựa chọn hỏi, sau này Trần Duyên nhớ lại, cậu sẽ vĩnh viễn nhớ ngày hôm đó.
Đàn chị bình tĩnh nói cho cậu biết, cô kiểm tra sức khỏe ra một thứ không nên kiểm tra ra, đã làm sinh thiết[2] kiểm tra, vẫn chưa thể lập tức biết là lành tính hay ác tính.
[2] Sinh thiết gốc là 切片 là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc mô để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh
Khi trước mặt chỉ có hai lựa chọn cực đoan, chờ đợi là sự đau khổ.
Trần Duyên cẩn thận từng li từng tí hỏi cô, đàn chị chị vẫn ổn chứ.
Đàn chị nhanh chóng trả lời một khuôn mặt cười, nói rằng cô rất ổn, cô rất lạc quan.
Trần Duyên nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào hai câu nói kia trong thời gian dài, sau đó vỗ vỗ bả vai Tần Cửu, nói cậu muốn đặt chuyến bay gần nhất đến tỉnh lân cận.
“Sao vậy?” Tần Cửu lo lắng hỏi cậu.
“Đàn chị rơi vào một tình huống vô cùng tệ.”
“Ý em là…”
“Ừ, đúng thế.” Trần Duyên gật đầu, “Em về nhà thu dọn vài bộ quần áo, có thể sẽ ở lại bên đó mấy ngày.”
“Anh đi cùng em.” Tần Cửu nói.
“Không, em tự làm được.” Trần Duyên hôn hắn, “Anh đợi em quay về.”
Tần Cửu không tình nguyện nói được, vé máy bay đã đặt vào hai giờ chiều, Tần Cửu vặn tay ga, nhanh như chớp dẫn Trần Duyên về nhà thu dọn hành lý.
Động tác của họ rất nhanh, xem như còn dư dả thời gian, trước khi vào cửa kiểm tra an ninh Trần Duyên nói khát, muốn uống trà chanh mật ong, Tần Cửu dẫn cậu đến một quán cà phê bình thường, hỏi nhân viên phục vụ có đồ uống kia không.
Trần Duyên dính trên người Tần Cửu, nhìn quanh trang trí trong quán, chợt