Trên đường về, Tần Cửu kể với Trần Duyên sếp Trương kia chẳng những rất thích hắn, mà còn cho hắn làm thủ lĩnh.
“Vừa đến đã làm lãnh đạo! Chồng ơi anh giỏi quá, các anh nói những gì?”
“Ngồi chém gió, giám đốc kia là đàn ông độc thân giàu có, ly hôn nuôi một đứa con nhỏ, bên ngoài còn mở nhà hàng và nhà máy, bình thường cho vay tiền rồi thu tiền, cực kỳ nhàn hạ!”
“Cái này anh cũng hỏi thăm được?” Trần Duyên nghe xong ngẩn ra, “Quả thực rất giàu.”
“Cục cưng, em nói sau này anh cũng giống như hắn. Tốt biết mấy.”
Trần Duyên cảnh giác, “Anh muốn giống hắn? Phần có tiền, hay là phần ly hôn?”
Tần Cửu ở đằng trước cười ha ha, nói chắc chắn là phần có tiền rồi, đánh chết hắn cũng sẽ không rời khỏi Trần Duyên.
“Gặp ai anh cũng nói Trần Duyên em là người yêu anh mà! Em đuổi anh cũng không đuổi được.”
Trần Duyên thỏa mãn phát ra tiếng lẩm bẩm từ trong cổ họng. Sau đó hỏi Tần Cửu khi nào nhận chức, Tần Cửu đối diện với gió lớn hét một tiếng, “Ngày mai đã có đơn nhận!”
“Nhanh quá.” Trần Duyên ngẩng đầu, mây đen đang tụ tập trên đỉnh đầu, “Chồng ơi, hình như trời sắp mưa rồi.”
Thật vậy, vừa nói xong, mưa rào tầm tã hai giây sau đã dội ướt hết người.
“Ôi đệt Duyên Duyên! Miệng em từng được khai quang à!”
Mưa to làm mờ đường xá, Tần Cửu kéo kính che mặt bằng nhựa của mũ bảo hiểm lên, híp mắt nhìn đường. Nghĩ thầm người cũng ướt rồi, an toàn là quan trọng nhất nên giảm tốc độ.
Trên đường cái đang bị tắc đường, không biết là đoạn nào xảy ra tai nạn xe cội, đột nhiên xuất hiện thời tiết xấu luôn khiến người ta trở tay không kịp. Tần Cửu rẽ trái rẽ phải, vòng vào con đường tương đối ít xe cộ.
“Xui xẻo quá, đột nhiên trời mưa…” Tần Cửu nói nhỏ phàn nàn.
“Là chuyện tốt mà.” Trần Duyên nói, “Thủy sinh tài đấy, báo trước sau này chúng ta nước lên thì thuyền lên, ngân hàng nước chảy ào ào vào.”
Tần Cửu lại ôi một tiếng, “Cục cưng sao em khéo nói thế! Không đi làm quan hệ xã hội thì tiếc thật.”
…
Người phía sau đột nhiên yên tĩnh lại, Tần Cửu đợi mãi không thấy cậu nói chuyện, “Sao vậy?”
“Không có gì. Anh lái xe cẩn thận.” Trần Duyên ôm eo Tần Cửu, dán mặt lên lưng hắn.
Lái mấy cây số, mưa vẫn to như cũ, tầm nhìn giống như dán mười lớp thủy tinh mờ, Tần Cửu nhìn mặt đồng hồ, “Mẹ, hết dầu rồi.”
“Còn có bao nhiêu?” Trần Duyên hỏi hắn, “Sắp đến nhà rồi, Vương Dũng còn có thể kiên trì một lúc không?”
“Sợ không gắng sức được, mình tìm chỗ bơm dầu trước.” Tần Cửu rẽ vào một con đường khác.
Đợi Vương Dũng bơm dầu xong, mưa đã nhỏ đi nhiều, chí ít có thể thấy rõ đường. Nơi họ ở rất lệch, càng đi về phía đông, xe cộ xung quanh càng ít đi.
Tần Cửu lái từ đường nhựa đến đường xi măng rồi đột nhiên dừng xe lại.
“Hừm?” Tần Duyên tưởng đến rồi, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, “Sao lại dừng ở đây?”
Tần Cửu dừng xe mô-tô, “Đợi anh một lát.”
Trần Duyên run như cầy sấy trong gió lạnh mưa lạnh, nhìn người đàn ông cao lớn này cong lưng, xuyên qua màn mưa chạy sang bên kia đường, nhìn hắn bẻ một cành hoa đỗ quyên, nâng trong tay như dâng báu vật.
“Nhìn thấy từ xa rồi.” Tần Cửu chạy về, nhét hoa vào trong tay cậu, “Thích không?”
Giọt nước mưa nhỏ giọt xuống thuận theo tóc Tần Cửu, trong mặt mày không hiền lành cho lắm có sự ấm áp, Trần Duyên nói không nên lời. Bờ môi Tần Cửu vừa ướt vừa lạnh, nhưng rất mềm mại, mê hoặc Trần Duyên kéo cổ hắn ôm hôn.
“Đã là vợ chồng già rồi, còn chơi trò này.” Trần Duyên cảm thấy hốc mắt hơi nóng.
“Sao là vợ chồng già? Có điều anh rất hoài niệm lúc bọn mình vừa yêu đương, rầm rộ cỡ nào.”
Trần Duyên dán trán vào trán của hắn, “Mưa lại sắp to rồi, chúng ta về nhà đi.”
Dường như Tần Cửu nhận ra tâm trạng của cậu không tốt, khi bọ cùng tắm nước ấm xong, hắn luôn đi theo sau mông nhỏ của cậu. Trần Duyên cố ý phớt lờ hắn, tìm chiếc bình cho hoa đỗ quyên, cắm chung với hoa tulip.
Ngoài cửa sổ là tiếng ồn mưa rơi, Trần Duyên cắm hoa xong, xoay người nhìn thấy chồng cậu trông mong mà nhìn cậu chằm chằm.
“Lại đây, ngồi ở đây.” Trần Duyên kéo tay hắn, dắt hắn đến bên giường ngồi. Cậu càng bình tĩnh thế này khiến Tần Cửu căng thẳng hơn.
“Thì ra hôm nay em thật sự không vui.” Tần Cửu nói.
Trần Duyên khoanh tay, bình thường cậu tùy tiện, trên mặt luôn mang theo vui vẻ lấy mình làm trung tâm. Nhưng lúc không nể mặt ánh mắt thật sự mang theo vẻ hung ác, Tần Cửu bị cậu nhìn chằm chằm đến rình mình.
“Hoa đỗ quyên.” Tần Cửu điên cuồng ám chỉ, “Duyên Duyên em hãy nghĩ đến hoa đỗ quyên.”
“Em còn hoa tulip mà.” Trần Duyên không kìm được run một cái, suýt nữa bị hắn chọc cười, “Em nói chuyện chính với anh.”
“Ừ anh nghe.” Tần Cửu vểnh tai.
“Em, muốn làm việc.” Trần Duyên nói thẳng.
Tần Cửu thở ra một hơi, hắn còn tưởng là chuyện gì cơ, kết quả một giây sau đã bị