Vài phút sau, Ngụy Giai Ý mặc cung trang từ cửa đi vào, trong tay cầm khăn, trên mặt mang theo vài phần tự đắc, mặt mày hơi hơi cong lên mà lại còn mang theo vài phần uy nghiêm, thật giống một nương nương từ trong mấy bộ phim cung đấu bước ra. Trách không được cô ấy nằm mơ cũng muốn diễn phim cung đấu đâu, thật đúng là rất ăn ảnh.
Ngụy Giai Ý vừa tiến đến, Hồ Linh Lung liền kìm nén không được mà nhào tới, ôm cánh tay Ngụy Giai Ý tha thiết hỏi: "Thế nào?"
Ngụy Giai Ý quăng khăn xuống, ý cười trên mặt càng đậm: "Lúc này chỉ mới vài phút thôi, ta liền cảm thấy hồn phách có sức lực hơn so với lúc trước rồi.
"Như vậy là dùng được?!" Hồ Linh Lung lập tức buông cánh tay Ngụy Giai Ý, chạy về hướng cửa: "Sau tới ta nha."
Lý Tiểu Tiểu còn chưa nghe rõ liền thấy Hồ Linh Lung chạy mất, chỉ lại phóng tầm mắt tới màn hình livestream trên điện thoại.
Ở trong căn phòng đó, chỉ có mỗi Giang Hàn thấy được Ngụy Giai Ý, những người khác đều bị những gia cụ bày trí tinh mỹ hấp dẫn, căn bản không chú ý tới có cái gì khác thường, lúc ra khỏi cửa viện còn hưng phấn thảo luận tưng bừng.
Giang Hàn cầm cameras, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, kỳ thật ngay từ đầu hắn tuy bị sự xuất hiện của người phụ nữ mặc cung trang làm hoảng sợ, nhưng sau này mới kịp phản ứng lại, toà nhà này là nơi đóng quân của một công ty giải trí, cụ ông mà hôm nay hắn đã gặp cũng đề cập qua buổi tối livestream có lẽ sẽ nhìn thấy nghệ sĩ công ty mà. Nhưng khi hắn dùng được lý do này để hạ trái tim treo cao trong lồng ngực mình xuống, hắn lại trông thấy gương mặt kia ở trong gương đồng, lúc đó đám đội viên cách hắn chưa tới vài bước lại không phát hiện ra cái người phụ nữ cung trang gì.
Ngoại trừ có quỷ, tựa hồ như không thể có cách giải thích khác.
Sắc mặt Giang Hàn có chút khó coi, tuy rằng tiểu phân đội Không Sợ Chết của bọn họ làm chương trình livestream đã lâu, cũng đi rất nhiều nơi hoang vắng hẻo lánh, nhưng đó là vì bọn họ biết căn bản trên đời không có quỷ! Bầu không khí u ám trong livestream đều là bọn họ tự mình xây dựng nên, nếu trên thế giới này thật sự có quỷ, mượn một trăm lá gan hắn cũng không dám đi tìm đường chết.
Đang lúc Giang Hàn miên man suy nghĩ, tiểu đội viên phát bên cạnh phát hiện hắn khác thường, thò qua vỗ vỗ vai hắn: "Đội trưởng, sao anh im im không nói gì hết vậy?."
Giang Hàn được đội viên nhắc nhở, đánh lên tinh thần, điều chỉnh cameras cho các fan thấy rõ ràng tình huống chung quanh, mang theo đội viên ra ngoài sân. Mới vừa đi ra tới không được 10 mét liền gặp một đường rẽ nhánh, một bên vẫn như cũ đi theo đường qua hậu trạch, một bên khác tựa hồ đi qua hoa viên.
Hậu trạch bên kia mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn, còn hoa viên chỉ một mảnh đen nhánh.
Các đội viên ngừng lại, dựa theo quy tắc cũ để cho các fan chọn, có người vẫn còn nhớ thương nữ quỷ xinh đẹp cung trang vừa rồi, vẫn luôn thả bình luận kiến nghị đi qua hậu viện tiếp; có người thích xem kích thích, liền muốn đi hoa viên nhìn xem.
Cuối cùng một thổ hào đã quăng thưởng mười chiếc Carnival đã định ra được phương hướng: "Đi hoa viên!"
Nếu như trước kia, trong lòng Giang Hàn sẽ nở hoa, nhưng chuyện hôm nay làm hắn có chút e ngại, cũng có chút đánh sợ. Nhưng các fan đang chăm chú nhìn qua màn hình, vì fans, vì độ chú ý, Giang Hàn cho dù có sợ hãi đến đâu cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Giơ cameras đi vào con đường đá nhỏ, hai bên là là hoa cỏ hết sức phồn thịnh. Đường nhỏ uyển uốn lượn đi được đại khái vài phút, ngay khi các fan đang xem bắt đầu có chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một cái miếu rách nát. Lúc này không chỉ có nhóm đội viên tròn mắt, ngay cả các fan cũng có chút ngốc, cái toà cổ trạch này như thế nào lại còn có miếu hoang chứ.
Nhóm đội viên lập tức cầm đèn pin chiếu qua chiếu lại trên tấm bảng cũ kỹ trước miếu, mặt trên chỉ có đơn giản bốn cái chữ to: Thổ Địa Thần Từ (Miếu thổ địa).
Lúc này fans đã hoàn toàn hưng phấn, hiện tại miếu thổ địa quá khó gặp được, mấy cái miếu thổ địa nho nhỏ ở nông thôn đều hoang phế, không nghĩ tới tòa nhà này cư nhiên lại như vậy như vậy, còn có nơi chuyên thờ phụng thổ địa.
Giang Hàn duỗi tay đẩy cửa miếu thổ địa ra, ngay khi hai cánh cửa xiêu vẹo phất phơ kẽo kẹt mở ra, hai ngọn nến đặt trước tượng của thổ địa thần bỗng nhiên tự mình cháy lên.
Một bạn nữ trong tiểu phân đội đã nhịn không được thét chói tai lên, ngay cả Giang Hàn cũng nhờ đỡ khung cửa mới không mềm chân.
Các đội viên nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều có chút không biết làm sao, nhưng nhìn số lượng người theo dõi di động đã tăng lên gấp bội so với dự tính, không ai dám rút lui có trật tự.
Giang Hàn cắn răng một cái: "Chúng ta vào xem đi."
Miếu thổ địa không quá lớn, cũng chỉ khoảng mười mấy mét vuông, trên thần đài thờ phụng tượng của thổ địa gia, Giang Hàn nhìn nửa ngày, cứ cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở chỗ nào rồi ấy.
Miếu hoang không có đồ vật gì, mọi người quay cameras một vòng rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mới vừa nhấc chân chuẩn bị đi, liền nghe được phía sau truyền đến một giọng cười nũng nịu, ngay sau đó là một tiếng đàn du dương vang lên, nghe u u oán oán, lại mang vài phần thê lương.
Lông tơ trên cổ Giang Hàn lập tức dựng đứng, đầu cứng đờ quay lại nhìn thoáng qua, tức khắc cảm thấy hồn muốn bay đi luôn.
Gần bên dưới tượng của Thổ địa gia bỗng nhiên xuất hiện một mỹ nữ cổ trang, xinh đẹp đến thiên kiều bá mị, sóng mắt lưu chuyển phảng phất có thể câu đi hồn phách người.
Các đội viên của tiểu đội Không Sợ Chết lúc này là thật sự sắp bị hù chết, thét chói tai muốn chạy ra bên ngoài, lúc này cũng không biết từ chỗ nào bốc lên một trận gió, vừa lúc đóng hai cánh cửa của miếu thổ địa lại, mấy đội viên bổ nhào vào trên cửa trước tiên dùng sức đẩy đẩy, không nghĩ tới cánh cửa gỗ nhìn rách nát như vậy cư nhiên không chút sứt mẻ.
Trong khi nhóm đội viên hoảng loạn, các fan lại hưng phấn muốn chết, sôi nổi nhắn lại, kêu Tiểu Thiến tỷ tỷ (*), còn có người bị mị sắc của Hồ Linh Lung hấp dẫn, sắn tay áo muốn gia nhập tiểu phân đội Không Sợ Chết, cũng muốn được Tiểu Thiến tỷ tỷ quyến rũ một phen.
(*) Tiểu Thiến là nhân vật hồ ly tinh Nhiếp Tiểu Thiến trong bộ phim "Thiện nữ u hồn" của Trung Quốc. Mọi người search google là ra nha!
Giang Hàn lúc này đã bất chấp xem ai bình luận cái gì, cả người dựa vào trên tường, run run như cái sàng đang sàng gạo.
Hồ Linh Lung tựa như không nhận thấy bọn họ sợ hãi, vui vẻ thoải mái đàn xong một khúc, sau đó ôm đàn đứng lên. Các đội viên lập tức từ bên cạnh cửa tản ra, Hồ Linh Lung đi cạnh cửa môn, hai cánh cửa bị đóng kín lúc nãy bỗng nhiên tự mình mở ra.
Hồ Linh Lung dừng bước lại, nhìn về phía camera cười một cái, quần áo bay bay theo gió, rời khỏi miếu thổ địa.
Sau khi im lặng vài giây, có đội viên run run tự an ủi mình: "Có lẽ có thể là người đúng không? Hẳn là không có