Editor: Melodysoyani.
Cho dù là thân thể làm bằng sắt, nhưng loại người hằng ngày vừa học tập lại vừa ăn cháo loãng như Cao Cẩn Trúc, thật đúng là không phải người nữa!
Rốt cuộc sau một thời gian dây cót của Cao Cẩn Trúc cũng bị chặt đứt, đầu óc trực tiếp chết máy.
Chờ đến lúc Cao Cẩn Trúc gian nan mở to mắt, đã phát hiện Kiều Ngọc và Ngôn Linh đang cúi đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn mình……
Vào buổi tối lúc Kiều Ngọc trở về phòng ngủ, đã nhìn thấy Cao Cẩn Trúc nằm úp sấp ngủ thiếp đi ở trên bàn sách, nên cảm thấy có chút kì quái.
Bởi vì dựa theo quy luật sinh hoạt của người này mà nói, lúc này anh phải nằm ngủ ở trên giường mới đúng.
Kiều Ngọc cho rằng Cao Cẩn Trúc học tập quá nhiều, nên trực tiếp mệt đến nằm sấp trên bàn sách để ngủ, sợ anh ngủ như vậy sẽ cảm lạnh, vì thế đẩy
Cao Cẩn Trúc một chút muốn gọi anh dậy.
Đẩy đến thiếu chút nữa làm Cao Cẩn Trúc ngã xuống mặt đất, cũng may Kiều Ngọc tay mắt lanh lẹ đỡ người nọ.
Kiều Ngọc phát hiện người này ngủ đến không khỏi giống như chết rồi đi, lập
tức gọi hai tiếng, thấy Cao Cẩn Trúc vẫn chưa tỉnh, liền cảm thấy không thích hợp.
Sau đó gọi điện điện cho Ngôn Linh, cô đang mặc đồ ngủ chỉ choàng một cái áo khoác dài lên đã trực tiếp chạy tới đây.
“Không có việc gì chứ? Không thoải mái ở chỗ nào?” Ngôn Linh thấy Cao Cẩn Trúc tỉnh trực tiếp hỏi.
“Tôi không sao cả.” Giọng nói Cao Cẩn Trúc còn có chút khàn khàn.
“Đến lúc này rồi mà còn cậy mạnh.” Ngôn Linh nhìn vẻ mặt tái nhợt và dáng vẻ suy yếu của Cao Cẩn Trúc, không biết phải nói gì mới phải.
Lập tức tung ra sát chiêu: “Phải bệnh nặng đến nổi gọi người nhà tới đây thì cậu mới chịu sao?”
…………
“Bệnh đau bao tử lại tái phát thôi.” Gần đây Cao Cẩn Trúc không ăn được bữa
cơm đàng hoàng nào, vì thế dạ dày lại bắt đầu biến động.
Ngôn Linh thấy môi của Cao Cẩn Trúc trở nên trắng bệt, lập tức bảo Kiều Ngọc lấy một ly nước lại đây.
Cô đỡ Cao Cẩn Trúc dậy, tay phải vòng lấy anh từ sau lưng, để anh dựa vào trên người của mình.
Chỉ là Cao Cẩn Trúc cao to, nên cần cổ không thể dựa vào chỗ nào cả……
Ngôn Linh cầm lấy ly nước trong tay của Kiều Ngọc, nhấp thử một ngụm nước để thử độ nóng theo thói quen, cảm thấy có thể uống được thì lại đưa đến
bên miệng Cao Cẩn Trúc, phát hiện anh có chút kháng cự……
Được rồi, có vẻ như Cao Cẩn Trúc không thể dùng ly nước đã bị người khác uống qua.
Ngôn Linh bất đắc dĩ, chỉ có thể mở miệng nói với Kiều Ngọc: “……Lấy một ly nước khác đến đây.”
Kiều Ngọc:……Thích sạch sẽ, thật lắm chuyện mà.
Sau khi đút nước cho Cao Cẩn Trúc xong, Ngôn Linh lại bảo Kiều Ngọc đi ra
ngoài mua chút thức ăn thanh đạm và thuốc trị bệnh đau bao tử về.
Kiều Ngọc vốn dĩ hết sức không muốn nhấc chân đi,
nhưng lúc anh ta nhìn thấy dáng vẻ muốn từ chối của Cao Cẩn Trúc,thì lập tức cầm túi tiền chạy ra ngoài.
Kiều Ngọc: Mua cho cậu ăn chính là đang nể mặt cậu, cậu càng không cần thì tôi càng muốn mua!
“Nếu cậu thật sự không muốn thiếu nợ ân tình của người khác, thì về sau từ
từ trả cũng được.” Ngôn Linh thấy vẻ mặt khước từ của Cao Cẩn Trúc, bèn
nói như vậy .
Ngôn Linh biết anh không muốn thiếu nợ ân tình của
người khác , càng không muốn phải trả nợ ân tình. Bởi vì chuyện này đối
Cao Cẩn Trúc mà nói là chuyện rất phiền toái.
“Nếu cậu không muốn trả hay không biết phải trả thế nào cũng không sao cả, chúng tôi sẽ
không bắt cậu phải trả đâu, tôi là học tỷ của cậu, quan tâm người học đệ như cậu cũng là chuyện nên làm thôi.” Ngôn Linh cố ý đùa anh.
Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt có chút không đồng tình của Cao Cẩn Trúc, vui vẻ của Ngôn Linh lập tức biến mất.
Vì thế trong mấy ngày Kiều Ngọc giúp Cao Cẩn Trúc xin phép thầy cho anh
nghỉ bệnh, đều là do một tay Ngôn Linh chăm lo ba bữa cho Cao Cẩn Trúc
đang ốm yếu nằm trên giường, bới vì dù sao cũng không thể trông cậy vào
Kiều Ngọc được.
Hơn nữa Ngôn Linh phát hiện dường như Cao Cẩn Trúc lúc đang ốm yếu sẽ càng trở nên mẫn cảm hơn.
Ngôn Linh cảm thấy như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân, giống
như buổi trưa hôm nay vì gặp chút chuyện nên phải nán lại một chút, kết
quả là trễ hơn bình thường gần nửa giờ mới đến 101, Ngôn Linh rõ ràng
cảm thấy Cao Cẩn Trúc áp suất thấp và không vui.
Tuy rằng thoạt
nhìn mặt ngoài Cao Cẩn Trúc không có gì cả, vậy mà trong lòng Ngôn Linh
vẫn cảm giác có chút kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nghĩ không ra thì không cần phải nghĩ nữa, đừng tự tìm phiền não cho mình, đây là quan niệm sống của Ngôn Linh.
Thật vất vả mới chờ tới lúc Cao Cẩn Trúc bình phục, sau đó mỗi người lại bắt đầu bận rộn với bài vở bài tập và chuyện riêng của mình .