Cuối tuần này, Ngôn
Linh có một cuộc hẹn với học tỷ, nói là muốn tụ tập tất cả bạn bè tốt
nghiệp của mình lại đề cùng trò chuyện với nhau, dĩ nhiên Ngôn Linh cũng sẽ đi, nhưng không nghĩ tới Cao Cẩn Trúc cũng tới.
Sau khi Ngôn
Linh nghe Kiều Ngọc nói sự kiện kia, tâm tình có chút một lời khó nói
hết, mà dĩ nhiên cũng là không thể nào nhìn thẳng vào học đệ.
Vì thế cô lẳng lặng ngồi chơi điện thoại ở một bên, cũng không chịu chủ động bắt chuyện với Cao Cẩn Trúc.
Mà Cao Cẩn Trúc cũng lạnh nhạt ngồi ở bên kia, không thèm quan tâm tới những nữ sinh khác.
Học tỷ thấy không ổn, lập tức ngồi xuống bên cạnh Cao Cẩn Trúc, còn cố ý đẩy anh ra, ý bảo anh đừng ngồi ở đây nữa.
Cao Cẩn Trúc bị đẩy ra chỉ có thể đứng dậy, đi từ đầu sopha này đến đầu
sopha bên kia ở trước mặt bao người, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Linh.
Tuy rằng có chút chật chội, nhưng Cao Cẩn Trúc vẫn cố nhích nhích mông sát
vào bên người Ngôn Linh, giống như rất sợ nữ sinh ở bên cạnh anh sẽ
chiếm tiện nghi với anh vậy……
Ngay từ đầu Cao Cẩn Trúc vốn cho
rằng Ngôn Linh sẽ ngồi ở bên cạnh anh, kết quả không chỉ cách xa vạn
dặm mà ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào một tiếng, trong lòng tự an ủi bản thân một chút, có thể là do có quá nhiều người nên không thể
thấy được.
Nhưng mà hiện tại mình đã ngồi ở bên cạnh Ngôn Linh,
nhưng cái miệng thường thích lải nhải của cô vẫn không chịu mở ra,
chuyện này khiến cho Cao Cẩn Trúc hết sức không vui……
Cao Cẩn
Trúc thật sự không thể nghĩ ra được rốt cuộc mình đã làm gì khiến Ngôn
Linh không vui, không phải trước đó vẫn rất tốt sao? Chẳng lẽ đã mất đi
hứng thú với mình, trực tiếp cho mình vào sổ đen giống như vị học đệ kia sao?
Không thể! Cao Cẩn Trúc càng nghĩ càng tức giận! Nhưng dù
giận dỗi vẫn không chịu hé răng, chỉ là vẫn luôn nhích về phía Ngôn
Linh.
Bị học đệ xem thành hoa tâm củ cải khiến Ngôn Linh có chút
không biết làm sao, rõ ràng cô cảm giác được học đệ đang nhích người về
phía mình, nhưng mà oán khí tản ra từ người anh là cái quỷ gì?? Có chút
kông đứng đắn.
“Đừng nhích, nhích nữa tôi sẽ ngồi trên đất đó.” Ngôn Linh thật sự nhịn không được, mở miệng nhắc nhở học đệ.
Lại có thể hung dữ với mình nữa! Cao Cẩn Trúc khẽ hừ một tiếng không nói chuyện.
Hành động có chút theo cảm tính cầm lấy ly rượu mạnh trên bàn uống một ngụm.
Ngôn Linh:………… Đứa nhỏ này điên rồi đi!
Ngôn Linh đoạt lấy chai rượu trong tay anh, không ngờ đã bị uống hết một phần ba!
Quả nhiên vừa quay đầu lại nhìn, hai mắt của người nọ đã mê mang nhìn không rõ nam bắc rồi.
Ngôn Linh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói trước một tiếng với học tỷ,rồi dẫn học
đệ đi.Lúc đó học tỷ cười giống như bà mai, thoạt nhìn như là chị biết
chị biết tình huống này biểu hiện điều gì……
Lúc đi ra cửa đứng chờ xe, Cao Cẩn Trúc vẫn luôn đứng không vững bám vào người Ngôn Linh, sau
đó hắt xì một cái.
Ngôn Linh gian nan quấn khăn quàng cổ của mình lên trên cổ của học đệ, lại
sờ sờ tay của học đệ, sao lại lành như vậy, vì thế trực tiếp cầm tay anh bỏ vào trong cái túi ấm áp của mình.
“Ngày mùa đông còn mặc ít như vậy, thích tỏ ra đẹp trai lắm sao.” Ngôn Linh lạnh lùng không chút lưu tình nói một câu.
“Học tỷ bảo phải mặc nó.” Cao Cẩn Trúc hàm hồ nói.
Ngôn Linh nghe câu nói nọ, trong lòng lập tức dâng lên chua chát.
“Học tỷ bảo cậu mặc thì cậu liền mặc à, chị ấy đã có bạn trai rồi.” Ngôn
Linh nói xong cảm thấy còn chưa đủ, lại nói thêm một câu: “Chị ấy sẽ
không thích học đệ đâu.”
“Đừng gọi học đệ!” Cao Cẩn Trúc vẫn cố chấp như cũ, nói.
“Không gọi học đệ vậy gọi là gì?” Dường như Ngôn Linh đã có chút hiểu rõ đối với điểm chấp nhất này của anh.
“Bạn trai.” Cao Cẩn Trúc trả lời.
Tim Ngôn Linh đập chậm vài nhịp, phục hồi tinh thần lại hỏi: “Bạn trai ai? Bạn trai của học tỷ à?”
Cao Cẩn Trúc có chút sốt ruột: “Không đúng, phải là bạn trai của Ngôn Linh.”
“Phải là bạn trai ai, tôi không nghe rõ.” Ngôn Linh nhẹ giọng dụ dỗ anh lặp lại lần nữa.
“Ngôn Linh, là em.” Cao Cẩn Trúc đột nhiên ôm chặt Ngôn Linh, mơ màng nói: “Làm bạn trai của em.”
“Vì cái gì?” Ngôn Linh nỗ lực khống chế không để mình bật cười, ổn định tiếng nói nhẹ giọng hỏi.
“Vì thích, thích em.” Cao Cẩn Trúc dúi đầu vào giữa tóc của Ngôn Linh, ấp úng nói: “Anh thích em.”
Ngôn Linh nghiêm trọng hoài nghi đây là do rượu mà ra! Bằng không làm sao có thể trở nên gan dạ như vậy được?
Cô kéo Cao Cẩn Trúc ra cách mình một khoảng, hỏi: “Còn gì nữa không?”
Hai mắt tràn ngập hơi nước của Cao Cẩn Trúc nhìn cô thật lâu, sau đó chậm
rãi nhắm hai mắt lại, lông mi vẫn bất an chớp chớp như cũ, môi hơi nhếch lên đến hai lần.
Đây hết sức rõ là biểu cảm muốn hôn, hơn nữa
còn thật sự lật người Ngôn Linh lại, Ngôn Linh hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình của mình, dán một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên môi Cao
Cẩn Trúc.
Sau đó vừa dụ dỗ vừa kéo người nọ về phòng 101.