Đột nhiên trong đêm khuya của một ngày nọ, sau khi Cao Cẩn Trúc quay phim
xong, trên đường về nhà thì gặp tai nạn xe y như trong phim thần tượng.
Đúng vậy, anh bị tai nạn xe cộ, hơn nữa nội dung chi tiết rất giống với nhân vật chính trong phim, rất "tráng lệ" mà mất trí nhớ rồi.
Cách
tai nạn xe cộ khoảng nửa tháng sau, lần đầu tiên anh mở mắt ra, mơ mơ
màng màng nhìn thấy một cô y tá đang đi đi lại lại trước mặt anh, dừng
lại.
Sau đó y tá kia hô to, nói 'Bệnh nhân tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ', sau đó anh lại ngủ tiếp.
Lần thứ hai mở mắt ra đã là hai giờ sau đó, lúc này Cao Cẩn Trúc đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh mê man nhìn bác sĩ và y tá cùng mặc áo blouse trước mắt, còn có cả đồng phục học sinh.... Một nữ sinh?
Hôm nay đà truyền hình mỹ thực quốc gia của Ngôn Linh phải đoán một nghệ sĩ trẻ học cao trung, cho nên hai người chủ trì là cô và Lý Duy cùng nhau
tiếp đón khách quý .....
Vừa hoàn thành chương trình liền nhận
được điện thoại của bác sĩ, nói Cao Cẩn Trúc đã tỉnh, ngay cả quần áo cô cũng không đổi, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Kết quả vừa chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói anh lại ngủ tiếp rồi, phỏng chừng phải đợi một hoặc hai tiếng sau mới tỉnh hẳn.
Vì vậy Ngôn Linh dứt khoát ngồi chờ ở trong phòng bệnh, khoảng hai tiếng
sau, bác sĩ và y tá theo thường lệ đến kiểm tra, quả nhiên Cao Cẩn Trúc
đã tỉnh.
Có điều vẻ ngoài của anh mờ mịt giống như đang nói: Cô là ai? Ông ta là ai? Tôi là ai?
Ngôn Linh ngồi vào cạnh giường, vươn tay ra sờ vào mặt của Cao Cẩn Trúc: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Cao Cẩn Trúc nằm gần nửa tháng, chân tay và cơ thể hành động không quá linh hoạt, chỉ có thể hơi né được bàn tay vươnđến của Ngôn Linh, mặc dù vậy
nhưng vẫn bị sờ.
Cao Cẩn Trúc: "Cô là ai?"
Ngôn Linh: ...
Lúc đầu Ngôn Linh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Cao Cẩn Trúc liền cảm thấy có gì
không đúng, trong lòng tự an ủi rằng chắc anh ngủ quá lâu, nên mới không phản ứng kịp.
Nhưng sau khi Cao Cẩn Trúc mở miệng hỏi những câu này, quả nhiên lo lắng trong lòng cô vẫn xuất hiện....
Cao Cẩn Trúc mất trí nhớ, thật sự là quá ‘cẩu huyết’ rồi!
Ngôn Linh vừa nhìn đồng hồ, vừa nói ra tất cả quá trình xảy ra tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ, cùng với quan hệ vợ chồng của hai người.
Tuy Cao Cẩn Trúc mất trí nhớ, nhưng người không ngốc, mọi vấn đề chi tiết
anh đều hỏi rất kỹ càng tỉ mỉ, cho nên nói vài ba câu là đã có thể tóm
lược được toàn bộ câu chuyện.
Dù sao hiện giờ cái gì Cao Cẩn Trúc cũng đều không nhớ rõ, cho nên cũng không dễ dàng tin tưởng lời nói của 'Người xa lạ'...
Bác sĩ nói cơ thể của Cao Cẩn Trúcrất tốt, chỉ có não bộ bị mất trí nhớ,
cái này chỉ có thể dựa vào chính anh, để cho Ngôn Linh nói nhiều chuyện
trước đây cho anh nghe, xem có thể khôi phục một ít trí nhớ hay không.
Ngôn Linh làm thủ tục xuất viện cho Cao Cẩn Trúc, sau đó trực tiếp dẫn người trở về nhà.
Lôi kéo Cao Cẩn Trúc vào phòng ngủ chính, chỉ bức ảnh cưới trên tường cho
anh xem, lập tức lại lôi một tờ giấy chứng nhận kết hôntừ ngăn kéo ra,
nhét vào tay Cao Cẩn Trúc để cho anh xem cẩn thận.
Lần này Cao Cẩn Trúc hoàn toàn tin tưởng 99.99% hai người là quan hệ vợ chồng rồi.
Thấy Cao Cẩn Trúc đã tin tưởng chính mình, Ngôn Linh cầm điện thoại mở ra
một album ảnh, sau đó nhấn vô một bức ảnh gia đình, nói với anh đây là
ba em, là bố vợ của anh; ngồi bên cạnh đây là mẹ em, cũng là mẹ vợ của
anh; còn phía sau là hai chúng ta.
Cao Cẩn Trúc gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tiếp theo Ngôn Linh giói thiệu sáu người trong " Ai ăn sẽ làm vua " cho anh biết, Cô chỉ vào Kiều Ngọc rồi nói đây là bạn học và bạn
cùng phòng của anh đồng thời cũng là em trai của cô.Tiếp đó lại chỉ vào
Lý Duy, nói đây là người hợp tác chủ trì tiết mục cùng với cô, Lý Duy.
Khi Ngôn Linh chuẩn bị giới thiệu hoa đán B, ngón tay của Cao Cẩn Trúc liền chỉ về một người ở phía trên bức ảnh đó, rồi nói --- hoa đán A.
"Anh nhớ cô này rất rõ." Cao Cẩn Trúc nói.
Ngôn Linh: "Anh nhớ rõ cô ấy sao?"
Đúng vậy, Cao Cẩn Trúc cảm thấy dáng vẻ người này nhìn rất quen mắt, có vẻ giống như đã từng quen biết.
Ngôn Linh nhìn nét mặt ngầm thừa nhận của Cao Cẩn Trúc, lập tức không vui,
lại xác nhận: "Anh xác định anh biết cô ấy? Cô ấy tên gì anh có nhớ
không?"
Cao Cẩn Trúc lắc đầu: "Khuôn mặt nhìn quen."
Ngôn Linh: Tốt! Tốt! Tốt!
Ngôn Linh vẫn chưa từ bỏ ý định giới thiệu mọi người một lượt, Cao Cẩn Trúc đều tỏ vẻ không biết.
Đêm khuya, Ngôn Linhnhớ ngày mai không cần phải đi làm, vì thế cô để Cao
Cẩn Trúc ngủ một mình ở phòng ngủ chính, còn cô thì đi ra phòng khách
ngủ.
Sáng hôm sau, Ngôn Linh làm xong bữa sáng, vào phòng ngủ
chuẩn bị kêu Cao Cẩn Trúc rời giường, cô nằm sấp trước giường nhìn vào
khuôn mặt đang ngủ say của Cao Cẩn Trúc, cứ như thế trong nháy mắt cô
lại cho rằng anh giống như trước đây.
Nhưng khi Cao Cẩn Trúc thức dậy rõ ràng đã làm vỡ ảo tưởng của cô.
Cả ngày hôm nay, Ngôn Linh đều quan sát toàn bộ hành động của Cao Cẩn
Trúc, mặc dù không có gì bất thường, nhưng lại mất đi rất nhiều thói
quen nhỏ trước kia, cơm nước xong liền ngồi yên ở trên ghế sô-pha.
Ngôn Linh nói một tràng chuyện trước kia, nhưng Cao Cẩn Trúc lại chỉ nhớ kĩ
giống như một quyển sách giáo khoa, không gợi lại được trí nhớ của bản
thân chút nào.
Xin nghỉ ba ngày, Ngôn Linh thấy Cao Cẩn Trúc đã
hoàn toàn quen thuộc tất cả con đường đi, cũng biết cách mua đồ ăn ngoài như thế nào, vì vậy cô không xin nghỉ nữa, cứ đến giờ là cô sẽ đi làm.
Được Ngôn Linh chăm sóc trong nửa tháng, Cao Cẩn Trúc có thể nói là ăn ngủ không lo, nhưng lại không nhớ ra một gì hết.
Ngay lúc Ngôn Linh cảm thấy hơi chán nản, vào buổi sáng tinh mơ hôm đó,Cao
Cẩn Trúc lại có thể dậy sớm cùng làm bữa sáng với cô, nói cho cô biết
hình như anh đã nhớ ra một vài thứ.
Ngôn Linh lập tức kích động hỏi: "Anh nhớ tới cái gì? Nói tỉ mỉ rõ ràng một chút. Em có thể giúp anh suy nghĩ!"
Cao Cẩn Trúc có vẻ như hơi khó khăn mở miệng, nhưng vẫn nói: "Hình như
trong phòng tắm, anh và một cô nữ sinh.... làm loại chuyện kia."
Ngôn Linh: "Làm loại chuyện kia? Anh nói là hai chúng ta làm chuyện kia ở trong phòng tắm?"
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp của Ngôn Linh như vậy, tai của Cao Cẩn Trúc lập tức đỏ bừng lên.
Nhưng mà lúc này, tâm hồn của Ngôn Linh vẫn hết sức thuần khiết, rất muốn
biết Cao Cẩn Trúc đã khôi phục được bao nhiêu trí nhớ, liền nói: "Sao đó thì sao?"
Cao Cẩn Trúc: "Không biết có phải là em hay không.... "
Ngôn Linh: "....!!! Có ý gì?" Có ý gì? Có ý gì?
Cao Cẩn Trúc nhớ lại một phen: "Không nhìn thấy được khuôn mặt."
Tuy tài xế Cao Cẩn Trúc nào đó bị mất trí nhớ, nhưng không chỉ còn nhớ
chuyện hai người từng tắm uyên ương, mà còn nhớ những loại chuyện kia
nữa, thật quá đáng mà !
Nhưng cái này không phải trọng điểm! Cái
gì mà kêu không thấy được khuôn mặt cũng không biết là người nào? Trừ em ra, anh còn muốn ai hả?
Ngôn Linh bị câu trả lời thành thật của
Cao Cẩn Trúc khiến mãu náo kìm nén, lập tức nhớ tới Cao Cẩn Trúc từng
chỉ vào khuôn mặt của hoa đán A và nói rằng chỉ nhớ rõ mặt mũi của cô
ấy.
Giờ phút này, Ngôn Linh có chút khó nói nên lời....
Sau khi chấm dứt đề tài này, Ngôn Linh bảo anh cẩn thận suy nghĩ lại.
Đúng vậy! Nhất định phải cẩn thận suy nghĩ! Nếu sau khi nghĩ xong, cuối
cùng lại không phải là khuôn mặt của em, thì anh chờ chết đi!
Trong lòng Ngôn Linh vẫn không nhẫn tâm, chính là không nỡ làm như vậy...
Cao Cẩn Trúc nghe Ngôn Linh nói, cũng muốn suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc
khi ở trong TV nhìn thấy tiểu hoa đán A kia, lập tức nhớ ra vì sao lại
cảm thấy quen biết cô ấy rồi!
Vì thế khi Ngôn Linh tan làm về đến nhà, Cao Cẩn Trúc vội vã nói việc này với Ngôn Linh.
Cao Cẩn Trúc: "Anh nhớ ra rồi."
Ngôn Linh rất vui mừng: "Lại nghĩ ra điều gì rồi? Nhanh nói một chút nào!"
Cao Cẩn Trúc: "Là sự việc của đợt trước." Anh nhớ ra mặt của cô gái trên bức ảnh rồi.
Ngôn Linh: "Nhớ ra rồi?" Nhớ lại lúc trong phòng tắm anh quên mất khuôn mặt cô nữ sinh kia à?
Cao Cẩn Trúc "Umh" một tiếng, nói: "Cái người trên ảnh chụp kia..."
Không chờ Cao Cẩn Trúc nói xong, Ngôn Linh lập tức đi nhanh vào phòng bên cạnh, hung hăng đóng sập cửa lại.
Cao Cẩn Trúcngơ ngác đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn Ngôn Linh đi vào phòng, lập tức nghe được tiếng đóng cửa thật lớn...
Ở trong phòng, Ngôn Linh tức giận đến dậm chân, trong lòng đã bị một ngàn con heo lười nhỏ ép cho không thở nổi rồi.
Cô thật sự không thể tin được những lời nói mình vừa nghe được, không ngờ lại từ chính miệng Cao Cẩn Trúc nói ra!
Đúng! Anh mất trí nhớ rồi! Nhưng mất trí nhớ thì có thể tùy ý bên ngoài như vậy.... Sao? Mất trí nhớ khá lắm!
Sau khi Ngôn Linh phát hỏa xong, một lát sau, cảm thấy chính mình đã từ từ
bình tĩnh lại, lại nhớ đến Cao Cẩn Trúc mất trí nhớ, bây giờ có khả năng là "zê- rô" đối với tình cảm của mình, nhìn mình lại nhớ tới người khác mà cũng có thể nói được sao?
Ngôn Linh càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, Cao Cẩn Trúc ở bên ngoài gõ cửa hồi lâu nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Mấy ngày tiếp theo, lúc ở nhà Ngôn Linhđều cố tình tránh né để không chạm mặt với Cao Cẩn Trúc.
Lúc đầu, Cao Cẩn Trúc còn có chút không hiểu, sau đó anh bắt đầu lén lút
nhìn thời gian Ngôn Linh ra khỏi nhà, tạo cơ hội để chạm mặt cô.
Nhưng khi hai người đứng ở trong nhà, Cao Cẩn Trúc lại phát hiện Ngôn Linh
không thèm đoái hoài gì đến anh, ngay cả một nụ cười cũng không cho anh.
Cao Cẩn Trúc không vui, anh cũng không biết tại sao chính mình lại không
vui, nhưng cảm thấy Ngôn Linh không nên lạnh lùng bỏ rơi mình như thế.
Vì thế ngay lúc Ngôn Linh chuẩn bị bước ra cửa, anh lập tức chạy lên bắt lấy cổ tay của cô, không cho cô ra khỏi nhà.
Lúc này Ngôn Linh cho rằng mình đang đội nón xanh, nói:"Có chuyện gì sao?"
Cao Cẩn Trúc: "Tại sao không để ý đến anh?"
Ngôn Linh bị đội nón xanh: "Để ý anh cái gì?"
Cao Cẩn Trúc: "Lần trước nói còn chưa xong...."
Ngôn Linh bị đội nón xanh bực bội: "Đủ rồi! Đừng nói nữa, em không muốn nghe, cứ
như vậy đi."
Cao Cẩn Trúc: "Không được!" Cao Cẩn Trúc cảm nhận được có hiểu lầm ở trong
này, nếu không Ngôn Linh đã chẳng có phản ứng lớn như vậy, cho nên nhất
định phải để cô nghe xong.
Nón xanh của Ngôn Linh lập lèo phát hỏa: "Buông tay! Em còn có việc! Muốn ra ngoài! Có việc gì đợi về rồi nói!"
Ngôn Linh vung tay hồi lâu nhưng vẫn không thoát khỏi kìm kẹp của Cao Cẩn
Trúc, cổ tay vẫn bị bàn tay to lớn của anh vững vàng giữ chặt.
Ngôn Linh giãy giụa quá mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ một lát, liền nghe được Cao
Cẩn Trúc mở miệng nói chuyện: "Em không thể đối với anh như vậy được."
Ngôn Linh: ... Em còn chưa nói gì cả! Anh ngược lại còn dám nói em!
Ngôn Linh: "Em như thế nào đối với anh hả! Anh yêu như thế nào, yêu ra sao!
Anh yêu ai đó! Anh thích người khác em sẽ để cho anh đi!"
Đúng
vậy, nếu cả đời anh cũng không khôi phục trí nhớ, lại còn yêu người
khác, em còn có thể làm gì chứ.Ngôn Linh uất ức, liền suy nghĩ tới hình
ảnh Cao Cẩn Trúc nắm tay hoa đán A kia.
Cao Cẩn Trúc bị cô gào lên một trận không sao diễn tả được, chỉ có thể càng gắng sức giữ Ngôn Linh lại.
Có thể nói là mỗi một tế bào toàn thân của Ngôn Linh đều đang đấu tranh,
cô há miệng cắn tay Cao Cẩn Trúc đang giữ tay cô, nhưng lại không nỡ
buông ra...
Nhìn Cao Cẩn Trúc kìm nén đến nỗi hai mắt đỏ lên,
Ngôn Linh cũng rất khó chịu, kết quả nước mắt cuối cùng cũng không giữ
được nữa mà lăn dài xuống má.
Nón xanh cũng do anh đội lên, vẻ
mặt của anh lại còn uất ức như thế, em tránh không được anh, lại không
nỡ cắn anh, em thật sự muốn khóc mà....!
Nói khóc liền khóc,
tuyến nước mắt của Ngôn Linh rốt cuộc đã buông lỏng, khóc liên tục,
khiến trong lòng Cao Cẩn Trúc càng luống cuống, nhưng anh lại không dám
buông Ngôn Linh ra.
Sợ vừa buông tay, Ngôn Linh chạy đi cũng sẽ không trở về nữa...
Ngôn Linh vừa tưởng tượng đến nón xanh trên đỉnh đầu lập tức nghẹn ngào, rõ
ràng là muốn Cao Cẩn Trúc mau nói ra hết, để rời khỏi đây: "Anh chưa nói xong thì nói nhanh lên, em còn có việc."
Cao Cẩn Trúc thấy Ngôn
Linh khóc đến dữ tợn như vậy, vì thế mở miệng trả lời : ‘À, cô gái trong bức ảnh lần trước, anh nhớ cô ấy là y tá trong bệnh viện thì phải !’
Vẻ mặt Ngôn Linh có chút khó hiểu: "Y tá gì?"
Cao Cẩn Trúc: "Lúc anh bị tai nạn nằm viện, y tá chăm sóc anh, là cô ấy."
Ngôn Linh: …??? Không biết.
"Không phải anh muốn nói hai người đấy chứ?"
Cao Cẩn Trúc: "Không phải. Ảnh chụp và người thật khá giống nhau!" Cho nên mới cảm thấy nhìn quen mắt.
Ngôn Linh nghĩ tới cô y tá trong phòng bệnh Cao Cẩn Trúc, sau đó lại nghĩ đến khuôn mặt của hoa đán A kia.
Đều là mắt to, sống mũi cao, cằm nhọn... Tuy rằng có vài chỗ đã qua phẫu
thuật, nhưng người ta cũng phải là sản phẩm lỗi, lẽ nào Cao Cẩn Trúc
không chỉ mất trí nhớ, mà mắt cũng bị mù luôn rồi.
Nhớ đi nhớ lại Ngôn Linh chợt cảm thấy nón xanh trên đầu mình cũng là giả ! Nhất thời
có chút xấu hỗ…..Thật sự là một vở kịch hài mà.
Cô hít sâu vài cái, giơ tay lau nước mắt trên mặt, nhẹ giọng nói: "Anh buông tay trước đi."
Mặc dù Cao Cẩn Trúc cảm giác được cảm xúc của cô đã ổn định, nhưng vẫn không muốn buông tay.
Ngôn Linh: "...Buông tay ra đi, em không sao, ngoan nào."
Cao Cẩn Trúc nhìn khuôn mặt của Ngôn Linh, từ từ buông lỏng tay ra: "Vì sao lại khóc?"
Ngôn Linh không biết nên trả lời như thế nào, trực tiếp hôn lên trán của Cao Cẩn Trúc một, nói anh nhanh nhanh khôi phục trí nhớ, nếu không mỗi ngày mình đều sẽ khóc, sau đó cầm theo túi xách bước ra cửa...
Cao Cẩn Trúc sờ lên vị trí vừa bị hôntrên trán kia, lại có chút xấu hổ, cười mỉm một phen.
Trong lúc vô ý thức, Cao Cẩn Trúc đã từ từ nảy sinh cảm giác chân tình không
nói rõ đối với Ngôn Linh, mãi đến khi anh ý thức được mới hiểu, đây
chính là thích người vợ hợp pháp của mình, nhất thời có chút vui vẻ.
Kết quả sau hai ngày trải qua mộng xuân, thân thể Cao Cẩn Trúc như đang chui vào một nguồn sáng kì lạ, sau đó tỉnh lại.
Buổi tối, lúc Ngôn Linh ăn cơm cùng Cao Cẩn Trúc, phát hiện lúc dùng bữa,
anh nhặt hết hành lá để sang một bên! Đây chính là chuyện Cao Cẩn Trúc
chưa từng làm qua trong lúc mất trí nhớ !
Ngôn Linh đã nhìn thấy thêm một chi tiết mới, có điều không hiểu vì sao Cao Cẩn Trúc lại không nói với cô.
Ăn cơm tốixong, Ngôn Linh lôi kéo Cao Cẩn Trúc cùng đi xem bộ phim trước kia, để cho anh tìm được một chút ký ức.
Sau đó lấy ra bộ phim mà lúc Cao Cẩn Trúc chưa mất trí nhớ ghét nhất, quả
nhiên Cao Cẩn Trúcnhìn tên phim xong thì cự tuyệt, không hứng thú.
Ngôn Linh nói: "Được rồi, vậy thì xem bộ phim anh thích nhất đi, em đi lấy đồ uống chút, anh đi lấy một đĩa phim đi."
Nói xong, Cao Cẩn Trúc rất nghe lời ra quầy lấy đĩa phim, vừa cầm vào đĩa phim đột nhiên cả người cứng đờ...
Chết tiệt! Phản xạ có điều kiện!
Ngôn Linh khoanh tay đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn anh: "Ah, em nói bảo bối anh có chút tinh tế đấy, mất trí nhớ nhưng vẫn còn nhớ rõ mình yêu
thích bộ phim nào nhất~"
Cao Cẩn Trúc thấy giấu giếm không được
nữa, trực tiếp đứng dậy đi tới bên cạnh Ngôn Linh, ôm lấy cổ cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, dụi qua dụi lại.
Vẫn là mùi vị quen thuộc ấy,
Ngôn Linh có chút vui vẻ: "Nhớ được bao nhiêu rồi?" Cô đoán Cao Cẩn Trúc đã khôi phục thêm một chút trí nhớ, nhưng vẫn không xác định được là ít hay nhiều.
Cao Cẩn Trúc hôn lên tóc cô: "Toàn bộ, đều nhớ hết cả rồi."
Ngôn Linh có chút bất mãn kéo anh ra khỏi người mình: "Vậy sao anh lại không nói với em?" Không muốn khiến em phải lo lắng sao? Không nghe lời!
Cao Cẩn Trúc tủi thân: "Em muốn vứt bỏ anh." Nói xong dùng đầu mũi của mình đụng vào chóp mũi của cô : "Anh không vui, cũng rất khổ sở."
Người này vẫn còn nhớ đến lúc trước Ngôn Linh nói "Anh thích người khác sẽ để cho anh đi " sao, khi đó Ngôn Linh cũng là bị Cao Cẩn Trúc mất trí nhớ làm cho tức giận đến hồ đồ, nhưng làm sao cô có thể bỏ được, chắp tay
nhường cho người ta chứ.
Ngôn Linh: "Anh tốt như vậy, em mới
không cho người khác, không vui khổ sở cái gì chứ!" nói xong, Ngôn Linh
hôn lên môi Cao Cẩn Trúc: "Anh chỉ có thể là bảo bối của em, người nào
cũng không cho."
Cao Cẩn Trúc có thể nói là bị lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, vì thế bắt đầu nhớ đến chuyện khác....
Anh chạy tới phòng ngủ lấy bộ đồng phục của học sinh mà Ngôn Linh còn chưa trả lại nhóm chương trình , tìm cách muốn Ngôn Linh mặc vào.
Ngôn Linh nghe lời mặc vào, sau đó không hiểu sao Cao Cẩn Trúc lại thấy khô
nóng trong người. Tiếp đó anh lại bảo Ngôn Linh vào phòng tắm cởi ra…
Vừa mặc vào lại cởi ra? Ngôn Linh nghi ngờ đầu óc của Cao Cẩn Trúc lại có vấn đề rồi...
Được rồi, rõ ràng là Ngôn Linh đã suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì Cao Cẩn Trúc cũng theo sát sau lưng cô đi vào phòng tắm.
Anh đứng sau lưng Ngôn Linh, hai tay ôm lấy eo của cô, từng bước một di
chuyển cô về phía trước, sau đó hai tay anh vây Ngôn Linh lại, chống tay lên mặt tường của phòng tắm.
Mặc dù nút áo đều đã được cởi ra, chiếc váy phía dưới cũng bị nhấc lên, nhưng lại không cởi toàn bộ ra.
Cao Cẩn Trúc thấy thời cơ đã chín muồi, lập tức lấy Đại Bảo Bối của mình ép vào Ngôn Linh, sau đó mở vòi hoa sen.
Trong nháy mắt, vòi hoa sen rơi xuống từng giọt nước, xối lên trên người Cao
Cẩn Trúc và Ngôn Linh, quần áo bị nước thấm ướt triệt để.
Cao Cẩn Trúc nhìn đồng phục bên trong ướt đẫm, có thể thấy được rõ ràng da thịt trắng như tuyết của Ngôn Linh, lập tức không thể nói rõ, Đại Bảo Bối
lại lớn thêm vài phần.
Một tay nắm chặt eo nhỏ của cô, một tay
kéo cổ cô qua sau đó hôn sâu, gia tăng sức lực giống như xử tử người
chết, mọi âm thanh đều đã bị vòi hoa sen che kín hết nhưng lại không lấn át được tiếng vang kiều diễm.
Rốt cuộc, Cao Cẩn Trúc khôi phục trí nhớ cũng thỏa mãn nguyện vọng lúc mất trí nhớ của mình.
Toàn Văn Hoàn_