Editor: Melodysoyani.
*Manh chủ: là một từ ngữ mới trên internet, là loại xưng hô đối với một nhân vật hoặc một đồ vật nào đó được cho là đáng yêu.
Lần đầu tiên sau khi bị Cao Cẩn Trúc từ chối, cũng không mặt dày mày dạn đi tìm người ta nói chuyện nữa, vì dù sao cuối cùng người nọ cũng không có phản ứng gì.
Nhưng mỗi ngày Ngôn Linh đều có thể nghe thấy cái tên này từ miệng của thầy cô và các bạn học.
Những chuyện họ nhắc tới không khác chuyện xấu hổ trước đó của cô mấy, thậm
chí còn có người thảm hại hơn……vì vậy Ngôn Linh đột nhiên cảm thấy dễ
chịu hơn.
Lần thứ hai gặp Cao Cẩn Trúc vẫn là ở 101, trường hợp lần này có chút lúng túng……
Gần đây Kiều Ngọc có theo đuổi một nữ sinh, có vẻ vì vẫn chưa theo đuổi
được, nên người nào đó mới đứng đợi nữ sinh kia ở ngoài mưa cả ngày, bây giờ đã phát sốt bệnh nặng nằm trên giường của kí túc xá.
Ngôn
Linh cầm theo tô cháo nóng hổi đến gõ cửa phòng 101, nhưng gõ thật lâu
cũng không ai mở cửa, sau đó thình lình nghe được tiếng vặn chìa khóa ở
sau lưng.
Ngôn Linh:…… Có chút lúng túng.
Cao Cẩn Trúc cầm chìa khóa mở cửa, Ngôn Linh vẫn không mất lễ phép, chào hỏi một tiếng,
Cao Cẩn Trúc “ừ” một tiếng xem như đáp lại……
Ngôn Linh vào cửa đã thấy Kiều Ngọc đang cuộn mình vào trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt
nhỏ nhắn đỏ bừng, dáng vẻ này làm Ngôn Linh có chút sợ hãi.
Ngôn
Linh đặt cháo lên trên bàn, rồi từ từ đến trước giường của Kiều Ngọc sờ
sờ cái trán của anh ta, với độ nóng này có thể trực tiếp đưa tới bệnh
viện rồi.
Ngôn Linh: “Đây cũng quá nóng rồi, đến bệnh viện nhé?”
Kiều Ngọc hàm hàm hồ hồ nói gì đó, Ngôn Linh không thể nghe rõ được.
Sau khi Kiều Ngọc lặp lại rất nhiều lần, nhưng Ngôn Linh vẫn nói nghe không rõ, cuối cùng Kiều Ngọc phải yếu ớt mắng: “Em không đi! Cao Cẩn Trúc
là tên đê tiện! Cướp bạn gái của em!”
Cao Cẩn Trúc, Ngôn Linh:…………
Ngôn Linh: “Nói bừa cái gì đấy! Trời ạ, em có bị ngốc không vậy? Nhanh lên, mau đến bệnh viện!”
Ngôn Linh vừa kéo Kiều Ngọc ra, vừa dùng ánh mắt hết sức xin lỗi nhìn Cao
Cẩn Trúc, phát hiện người nọ hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí còn
chưa từng nhìn qua bên này…..
Đừng nói là Kiều Ngọc đang phát sốt đến hữu khí vô lực, mà ngay cả một cô gái yếu đuối như Ngôn Linh cũng
không thể đả động đến anh .
Rơi vào đường cùng, Ngôn Linh chỉ có thể đút cháo cho anh ta ăn trước, sau đó lại đút thêm một ít cháo nữa.
Sau khi Kiều Ngọc khôi phục lại chút sức lực, vẫn tiếp tục mắng chửi ầm ỉ.
Ngôn Linh lập tức quát bảo ngưng lại: “Nói chuyện đàng hoàng cho chị, đừng
chọc chị tức giận. Chút lòng dạ gian xảo của em chị còn không rõ sao?
Cao Cẩn Trúc người ta lớn lên vừa đẹp trai lại có thành tích tốt, dù là
chị thì chị cũng thích người ta chứ không
thèm thích em đâu, nên em đừng có âm dương quái khí ở chỗ này nữa.”
Ngôn Linh nói xong vỗ
vỗ đầu nhỏ bị thương của Kiều Ngọc, thật ra cô nói chuyện khá lớn tiếng là vì sợ Cao Cẩn Trúc không thể nghe thấy, phê bình Kiều Ngọc khen ngợi anh, cũng coi như là một loại xin lỗi đền bù đi……
Kiều Ngọc bị giảng đạo một phen lập tức sợ đến không hé răng.
Ngôn Linh đi đến bên bàn học của Cao Cẩn Trúc, Cao Cẩn Trúc vẫn đang hết sức chuyên chú múa bút thành văn, ai nha, những con chữ nhỏ này nhìn thật
đẹp mắt!
“Bạn học Cao à?! Mới vừa rồi đầu của Kiều Ngọc bị nóng
đến hỏng, nên cậu cũng để ở trong lòng, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cậu
được không?” Dù sao Ngôn Linh cũng cảm thấy vẫn phải nói một tiếng xin
lỗi với Cao Cẩn Trúc.
“Không cần đâu.” Cao Cẩn Trúc thản nhiên nói lại một câu.
Ngôn Linh: “Nói vậy là cậu không có tức giận sao?”
“Cô không phải là người có lỗi.” Cao Cẩn Trúc nhìn thoáng qua Ngôn Linh.
Ngôn Linh:……Ý của cậu là muốn để Kiều Ngọc tự đến nói lời xin lỗi à.
“Nói cũng phải.” Ngôn Linh nói xong xoay người trở lại mép giường của Kiều Ngọc, cúi đầu nói vài câu với Kiều Ngọc.
Sau đó Kiều Ngọc suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Này, thực xin lỗi, là đầu
óc tôi bị nước chảy vào, nên mới nói bừa với cậu như vậy, tôi thật sự
xin lỗi.”
Lúc này Cao Cẩn Trúc mới vừa lòng cho qua: “Ừm.”
Kiều Ngọc chiếm được lợi ích nên cũng chẳng muốn so đo nữa, lập tức vô tâm
không phổi như vậy, nằm chơi di động ở trên giường, trực tiếp quên nữ
sinh kia.
Ngôn Linh không khỏi có chút buồn cười, chẳng lẽ học đệ cao lãnh này có thuộc tính ngạo kiều sao? Cũng có chút đáng yêu đó.
“Vậy chị về trước đây, tạm biệt.” Thấy Kiều Ngọc đã khôi phục khí sắc, lòng của Ngôn Linh cũng yên tâm lại, chuẩn bị rời đi.
Ngôn Linh đi tới cửa lúc chuẩn bị đóng cửa, lại vẫy tay với Cao Cẩn Trúc: “Tạm biệt nhé~”
Kiều Ngọc:…… Vì cái gì lại để kí hiệu gợn sóng sau từ “tạm biệt” của anh ta chứ!