Đứa trẻ nhà ta vài hôm nay rất biết nghe lời, không khóc cũng không làm phiền, ta nói cái gì hắn cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn còn phải cùng ông nội của mình học cách sống chung: nhận được điện thoại từ tay thư kí, vụng về hỏi ta cách dùng; được mặc quần áo mới, giày mới; còn có tóc cũng được cắt gọn gàng;....!Khi một lần nữa xuất hiện trước mặt ta, ta cảm nhận được đứa trẻ trước mắt không còn là đệ đệ của mình mà chính là một tiểu thiếu gia giàu có.
Tiểu thiếu gia ở trước mắt ta vò đầu bức tóc, đưa mắt cười cười với ta.
Ta vươn tay, xoa đầu hắn:
- Giàu như vậy, ngươi có cảm thấy vui?
- Ca ca có thích hay không?_hắn dùng lực gật đầu, cũng không quên hỏi ta.
- Thích? Thích cái gì?
- Có thích ta như vậy không? Còn có...!có thích mua đồ mới không?_ hắn dùng đôi mắt chờ mong nhìn ta.
Những gì hiện tại hắn có, Việt đại lão gia cũng cho ta một phần.
Cùng với việc ta đã trưởng thành, Việt đại lão gia còn cấp cho ta một tài khoản, bên trong đó là một số tiền rất lớn.
Ông còn nói với ta đã là năm cuối cấp, thời điểm này không cần phải ra ngoài tìm việc.
Ta hiện tại không thể không thừa nhận Việt đại lão gia là một ông nội tốt.
Nghĩ một hồi, ta dùng gương mặt ham tiền của mình mạnh dạng gật đầu một cái, dùng bộ dạng này chọc đứa trẻ kia bật cười.
Ngày thứ tư, đã là ngày ta phải quay lại trường và đứa trẻ nha ta phải cùng ông nội của hắn rời đi khỏi nơi này.
Chuyến bay xuất phát rất sớm, cho dù phải quay lại trường ta vẫn giữ đúng lời hứa đến để tiễn đứa trẻ này đi.
Đứa trẻ vẫn là đứa trẻ, hắn vẫn vô ưu vô lo nằm gọn trong vòng tay ta ngủ say suốt cả đường đi....!Khi tỉnh lại, nhân lúc hắn còn mơ hồ chưa tỉnh ta đưa tay rút một tờ khăn giấy giả bộ lau khoé miệng của hắn:
- Nước miếng chảy ra hết cả rồi!
Nghe ta nói đến đây, đứa trẻ kia thật sự rất sốc nhưng khi nhìn qua tờ khăn giấy khô trên tay ta, biết mình vừa bị lừa liền hướng ta mà phồng má.
- Vẫn là ngốc như vậy, chỉ một chút đã bị ta lừa._ ta vui vẻ, vỗ vỗ mặt hắn.
- Là ca ca bắt nạt ta._ hắn oan ức nói.
Theo thói quen, ta nhếch miệng nói:" Không sao, qua hôm nay sẽ không ai bắt nạt ngươi nữa! Hạnh phúc không? "
Thật sự..., nói ra câu nói này ta chỉ hy vọng đứa trẻ bĩu môi và quay đầu đi hoặc là hướng ta bướng bỉnh nói:" Ca ca gian xảo! ".
Nhưng ta thật không thể ngờ rằng câu nói đó vừa dứt, mấy giây sau trong mắt hắn ngập tràn nước oa một tiếng mà khóc thật lớn.
Ngoan như vậy nhiều ngày, cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ không khống chế được cảm xúc của mình.
Hắn mang toàn bộ thân thể của mình hướng đến người ta mà chui vào gào khóc dữ dội, hành động quá nhanh khiến ta có chút sững sờ tay chân cũng trở nên lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo...!tay cầm giấy ăn của ta ban nãy cũng vô thức mà đáp giữa không trung.
Đứa trẻ trong lòng ta