Trong mấy ngày này, ta bị mắc kẹt bởi những suy nghĩ của mình.
Ta luôn nghĩ rằng, nếu ta cố tình viết sai đề sẽ như thế nào? Nếu ta trượt kì thi này sẽ ra sao? Hay đêm trước đó ta không cùng đứa trẻ nói chuyện thì mọi viếc tiếp đến sẽ như thế nào?
Để ta trở về với hoàn cảnh như trước đây, ta nhất định sẽ mang vị trí của hắn đặt lên hàng đầu.
Bởi hắn chỉ là một đứa nhỏ, cái gì cũng đều không biết, không có ta ai sẽ cho đứa trẻ này ăn cơm, ai sẽ đưa hắn đến trường, ai sẽ dạy hắn biết chữ,...!không có ta chắc hẳn đứa trẻ đã bị thần chết gọi đi từ lâu rồi.
Lúc đó, đứa trẻ này cái gì cũng không có, chỉ có duy nhất một ca ca là ta.
Ta và hắn sẽ cùng nhau đến thành phố A, tuy việc chuyển trường là không dễ nhưng vì hắn ta sẽ nguyện ý mà làm.
Chúng ta sẽ cùng nhau ở một chỗ, tiếp tục những ngày tháng thiếu trước hụt sau, sưởi ấm cho nhau, nhường nhịn nhau mà sống, mang theo hắn bên người sẽ không để kẻ nào bắt nạt.
Chỉ cần ta cố gắng nổ lực, sẽ đến một ngày ta cùng hắn sẽ có cuộc sống xung túc.
Thế nhưng...!hắn hiện tại đã có quá nhiều thứ hơn mong đợi.
Đứa trẻ kia đã có một gia đình thực thụ, một gia cảnh giàu có,..., chẳng thiếu một thứ gì.
Chỉ là đứa nhỏ này ỷ lại quá nhiều vào ta, cũng không phải là không thể cùng ta tách ra.
Nửa năm nay, chúng ta đã sống hai nơi tách biệt, chẳng phải vẫn có thể sống tốt sao?
Từ lúc ta đến D thị, mọi việc càng làm cho ta hiểu rõ hơn chính là ta đây cái gì cũng không có, học thức không có, tố chất càng không lại còn nghèo khổ.
Nếu mang ta ra so với quản gia của hắn, có thể cũng chưa bằng người ta.
Và...!ta đay còn có tương lai của chính mình, ta không muốn từ bỏ nó dù cho hy vọng có mỏng manh.
...!đến lúc...!đến lúc thật sự phải buông tay rồi...!
Mấy phút trước, đứa trẻ rõ ràng vần còn cười cười nói nói thật vui vẻ...! hiện tại bây giờ, hắn đã khóc đến kinh thiên động địa.
Khiến bên ngoài truyền đến một trận kinh động, chẳng đợi ta phản ứng thêm cái gì từ bên ngoài đã có người đẩy cửa vào, lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Dì Lộ vội vã bước đến bên giường một mực muốn ôm hắn nhưng đứa trẻ kia lại ra sức trốn tránh.
Dù có như thế nào cũng không chịu buông tay ta, chỉ liều mạng mà khóc:
- Ca ca gạt ta, ngươi gạt ta!_ nghe nhưng lời này, ta không nói gì cũng chẳng phản bác.
Thậm chí can đảm để nhìn đứa trẻ này ta còn không có.
Mấy phút sau, tên nhóc đã khóc đến không còn sức lực, thành công bị dì Lộ ôm đi.
Tiếng khóc cũng theo hắn mà nhỏ dần rồi thì không còn nghe thấy gì nữa.
Trước khi rời