Lần sau, khi ta đến gặp hắn, đứa trẻ kia liền muốn lôi kéo ta chụp hình.
Phần mềm hắn so với thời ta đi học cũng chẳng kém, nó khiến ta đẹp trai đến nỗi có thể nói là phong thần tuấn lãng , khiến ta hận không thể mang mấy bức ảnh này làm thành ảnh chân dung.
Tết sắp đến cũng sắp là sinh nhật của tiểu tử này, nhưng tên nhóc vẫn cứ bất mãn việc ta dạy học nữ sinh mà hắn không thích.
Đứa trẻ này thật sự rất thù dai, ta đã cố nhét một miếng bánh, một viên kẹo và một miếng trái cây vào miệng hắn vẫn không thể ngăn được lời kêu ca mà đứa trẻ phát ra.
Trong cơn tuyệt vọng, ta bất đắc dĩ phải đem món quà ta mua đưa ra cho hắn.
Đứa trẻ ngốc tưởng ta dùng thứ này để bịt miệng hắn, hắn liền dùng tay che cái miệng nhỏ mắt trừng to như chú chó mà nhìn ta.
Ta đem tay hắn tháo xuống, hắn lại một lần nữa mà che lại.
Ta tức giận nói:" Qùa này không cho ngươi nữa! "
Đứa trẻ nghe đến đây liền đưa tay nắm lấy tay ta:" Ca ca, ca ca, đó là quà gì? "
Hắn trở mặt so với mấy cô nương coi ra còn lợi hại hơn, ta thật sự là phục hắn.
Vật ta tặng cho hắn là một khối ngọc bội, được khắc một cặp cá chép vô cùng tinh sảo, mức giá của khối ngọc bội này nói ra chỉ khiến ta đau lòng.
Hắn ôm khối ngọc trong tay một lúc lâu, đung đưa qua lại, đứa nhỏ này cũng quên mất những thứ ban nãy hắn kêu ca.
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải học một chuyện._ ta đưa tay, chọc vào má tên nhóc.
Hắn ngây ngốc, chẳng hiểu gì nghiêng đầu hỏi ta:" Có chuyện gì a? "
" Kiếm tiền từ những người ngươi ghét, để mua cho bản thân những thứ ngươi yêu thích "_ ta nghiêm mặt nói_" Ngươi không nghĩ như vậy rất tuyệt vời sao? "
Tiểu vương bát đản ngồi trước mặt ta cười khúc khích, mấy chuyện không vui vừa rồi lập tức không cánh mà bay.
Chớp mắt một cái đã nhào vào lòng ta:" Ca ca, đó là tốt hay xấu? "
Đứa nhỏ này đối với trước đây đã nặng hơn tầm mười cân, ôm hắn ta để ở trên đùi bây giờ cũng cảm thấy nặng.
Ta nhéo nhéo chỗ thịt trên má hắn, dùng giọng điệu nghiêm túc tiếp tục nói:" Đây là điều ngươi cần phải học khi trở thành người lớn.
Ngươi có hiểu không? Hiểu không? "
Đứa trẻ này đáp lời ta bảo đã hiểu, mang vẻ mặt cao hứng đến gần ta hôn mạnh một cái lên má ta.
Không đợi ta nói hắn lắm trò, hắn đã vui vẻ giơ cao mặt dây chuyền bằng ngọc, hởn hở nói với ta:" Hai con cá chính là ca ca và ta a! Ca ca là cá lớn, ta là cá nhỏ! Ta rất thích nha! "
Ban đầu ta định nói với đứa trẻ, mặt dây chuyền này tốt nhất chỉ giữ cho riêng hắn đừng để gia gia của hắn nhìn thấy.
Nhưng nhìn gương mặt vui vẻ của đứa trẻ này, ta thật sự không nỡ mở lời.
Không nên đặt những câu nói nhàm chán của người lớn lên một đứa trẻ chưa trưởng thành như hắn.
Thời gian học đại học trôi rất nhanh, thoáng một cái ta đã thuận lợi làm sinh viên năm ba, ta dùng số tiền mình tiết kiệm trong mấy năm qua cùng một học trưởng chung trường bắt đầu làm ăn.
Anh ta đang gây dựng sự nghiệp của mình, vừa vặn tìm được một đối tác đầu tư đẹp trai, thông minh như tôi thì còn gì tốt hơn.
Đến năm cuối cùng, ta đã đạt được kết quả tốt nghiệp ngoài sự mong đợi, đó là một kết quả tuyệt vời.
Trong bữa tiệc ăn mừng, ta cùng vị học trưởng giơ cao bình rượu chúc mừng nhau.
Anh ta mang bia đùa giỡn mà rớt tới trên đầu ta, bữa tiệc ngay lập tức trở thành một mớ hỗn loạn, ta dùng gương mặt dữ tợn của mình mà đạp trả anh ta...!mọi người cũng cùng chúng ta góp vui, càng chơi càng vui vẻ thiếu chút nữa là đem trần nhà đánh tung.
Đi rửa sạch tóc ta mang thân hình đầy nước của mình cùng học trưởng ngồi chung một chỗ.
Anh ta say khướt, dùng giọng nói nhè nhè nói với ta:" Lão Phương, cậu thật sự rất tuyệt.
"
- Đừng nói vậy, ta vẫn còn nhỏ tuổi hơn ngươi._vừa trả lời anh ta, ta vừa hằn hộc lau khô tóc mình.
Anh ta nấc một cái, bắt đầu nói linh tinh:" Tiểu Phương cậu thật sự là một người tài, ta đây thật sự không muốn để cậu đi.
Cậu có suy nghĩ sẽ ở lại, hoãn lại việc tốt nghiệp không? "
Ta thật sự không chút khách khí