Ta trở về nước đã là 3 giờ khuya, Việt gia đã cho người đến đón ta tại sân bay, đi thẳng đến bệnh viện mà không trở về nghỉ ngơi.
Tài xế có nói với ta đứa trẻ kia ban sáng đã tỉnh lại, hiện giờ chắc cũng đã ngủ...! tài xế hỏi ta có muốn hay không quay trở về Việt gia nghỉ ngơi một lát.
Chỉ là ta hiện tại không có tâm trạng trao đổi, khẽ lắc đầu cũng không trả lời ông ấy.
Đứa nhỏ kia bị tai nạn ô tô khi trên đường đến sân bay.
Một chiếc xe con chạy ngược chiều với tốc độ cao đụng phải.
Tài xế và vài người vệ sĩ đều bị thương không nhẹ, đứa trẻ kia dù đã được bảo vệ nhưng vì hắn còn quá nhỏ nên thương tích thật sự rất nặng...!gãy hai xương sườn, va chạm nội tạng và cả ho ra máu.
Sau khi cấp cứu cho hắn xong, Việt đại lão gia mới gọi cuộc gọi đó cho ta.
Vừa đến bệnh viện, ta lập tức hướng phòng của hắn mà chạy đến, khi đứng ở trước cửa ta cũng chẳng dám mở cửa vào.
Chỉ muốn xác định một lần nữa, vết thương kia không còn nghiêm trọng ta mới có thể đối mặt với đứa trẻ.
Ta không muốn nhìn thấy hắn lúc bị thương như thế này.
Đứa trẻ kia từ nhỏ ở cùng ta đã không bị thương gì nhiều, nếu bị cha ta đánh thì ta cũng là người đứng rat hay hắn đỡ đòn, trở về Việt gia khi học lớp võ phòng thân nhiều lắm cũng chỉ là té vài lần.
Ta còn nhớ khi học tiểu học, đứa trẻ này cùng bạn chơi bóng đã té bị thương, chỉ là trầy ở đầu gối nhưng đứa trẻ kia đã đau đến hai tuần liền, đánh mất cả bộ mặt của một nam hài tử để khóc lóc với rằng hắn rất đau.
Sau khi vết thương đóng vẩy, chỉ là động vào chọc hắn, đứa trẻ đã sợ đến mức khóc thét.
Một đứa trẻ sợ đau, bây giờ gặp phải tai nạn xe đến mức phải nhập viện...!
Ta đứng ở cửa vài phút, tài xế cũng đã theo đến ở phía sau, ông ấy thở hổn hển nhìn ta đang cắn răng mở ra cửa phòng.
Trong phòng, đèn được bật sáng toàn bộ, dì Lộ ngồi bên giường với gương mặt bất lực, còn người được cho la đang ngủ thì đôi mắt đang mở tròn mà nhìn ta.
- Đứa trẻ nghe nói cậu sẽ quay về, nên cứ nhất quyết muốn thức dậy._ dì Lộ từ tốn nói với ta._ Ta không có gọi, là đứa trẻ này tự đặt báo thức.
Ta bước đến bên hắn, hiện tại một thân đồ bệnh nhân, gương mặt nhỏ tái nhợt, đôi môi không có chút hồng hào.
Khi thấy ta đến gần, đứa trẻ khó khăn mà quay đầu nhìn ta, đôi mắt chớp hai lần nước mắt cứ như vậy mà theo chảy ra ngoài.
Hắn nhìn ta, nghẹn ngào nói:"Ca ca, ta đau quá..."
Mũi ta có chút cay cay, đưa tay ra muốn chạm vào hắn, dì Lộ một bên đưa khăn giấy muốn giúp hắn lau nước mắt nhưng ta đã vội nhận lấy nhẹ nhàng giúp hắn lau nước mắt.
Đứa trẻ vẫn là rất dễ thương, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt thì cứ không ngừng chảy, giấy lau không biết bao nhiêu là đủ...! đôi mắt hắn cũng đã sưng đỏ.
Nhưng hiện tại đứa trẻ này khóc không hề có chút âm thanh nào, chỉ là hít mũi, cắn môi, nước mắt rơi đến độ không còn chút sức lực nào, ngay cả nức nở cũng có chút khó khăn.
Ta chồm người qua, dùng trán của mình áp lên trên trán của đứa trẻ, nhẹ nhàng an ủi:
- Ngoan...!đừng khóc nữa.
"Đau quá a..."_ ngực đứa trẻ kịch liệt dồn sức để hô hấp, hô hấp cũng vì thế mà trở nên đứt quảng, nói ba chữ đều phải dừng lại một lần.
Dì Lộ một bên nhắc nhở, nói đứa trẻ đừng quá kích động, hô hấp quá độ sẽ dẫn đến đau, chỉ là đứa trẻ này còn quá nhỏ làm sao có thể khống chế được tâm tình của chính mình, chỉ khẽ lắc đầu, khóc đến nỗi dường như không thể thở.
Ta lần đầu tiên rơi vào tình thế như vậy, thật sự không biết làm gì, chỉ có thể đưa tay xoa tóc hắn, muốn truyền cho hắn chút sức mạnh.
Đứa trẻ kia nhõng nhẽo muốn ta ôm, nhưng vì hắn đang nằm, ta chỉ biết cùng hắn nắm tay cố gắng an ủi.
"Ca ca ở cùng người như này ngươi sẽ vẫn đau?"_ ta nói
Không chờ hắn trả lời ta liền miễn cưỡng mà nói tiếp:"Cũng đúng, ta cũng không phải thuốc thần tiên gì."
Ánh mắt và mũi của đứa trẻ đều đỏ lên do khóc, nước da thì nhợt nhạt, suy yếu đến làm đau lòng người khác.
Đôi môi hắn run rẩy một hồi lâu, mới run rẩy mà nói:
- Ca ca không ở cùng ta, ta mới...!ta mới đau đến chết.
Ta trấn an hắn một lúc lâu, cuối cùng hắn mệt lã mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Dì Lộ cùng ta nói chuyện một lúc, nói với ta ban sáng khi hắn tỉnh lại đứa trẻ kia trông rất bình tĩnh, ai nhìn vào cũng nghĩ đứa trẻ đang rất chịu đựng.
Tối đến