Ngoài miệng thì hắn nói nghe rất êm tai, nhưng khi hắn thật sự biết ta đã bảo lưu lại điểm, hắn có vẻ trông sững sờ một lát, một lát sau vẫn không có phản ứng.
Ta nghĩ đứa trẻ kia hình như đã thích ứng được mới cầm lên một quyển sách, sách còn chưa kịp mở đứa trẻ đã nhào vào lòng ta, gương mặt không rõ cảm xúc:
- Ca ca, tại sao đột nhiên lại...!ta, ta thật sự không có chuyện gì lớn nhưng ngươi thật sẽ ở cùng ta vài tháng, ta rất vuiiii.
" Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta không phải ở lại để chăm ngươi._ Ta vỗ đầu hắn_ Chỉ là học quá lâu rồi, nên ta chỉ thừa cơ hội này mà xin nghỉ phép thôi.
Hiểu hay không?
Toàn mặt đứa trẻ lúc này đều viết Ca ca đang lừa ta
Vì làm anh, nên ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ nói:" Dù sao thủ tục cũng đã hoàn tất, ngươi đừng lo nghĩ nhiều quá.
Ta đã học nhiều năm như vậy, coi như để một năm ra nghỉ ngơi đi.
"
Ta đã xin nghỉ học, nhưng con người bị thương kia vẫn phải đến lớp, phụ đạo ngoại khóa đều đều.
Cũng may từ năm ngoái nhiệm vụ của hắn cũng đã được giảm bớt, bằng không với số lượng lịch trình như vậy, ta sẽ phải tìm ông nội hắn để kiến nghị.
Hắn ngược lại không một chút kháng nghị, thời kì phản nghịch bùm một cái xem như chưa từng tồn tại
Ban ngày đứa trẻ đến trường học, ta chỉ biết ngồi tại nhà lớn mà ngẩn người hoặc là đi đâu đó vui chơi một lát.
Buối tối hắn về nhà học thêm cái gì đó, ta cứ như vậy mà ngồi kế bên, tuyệt đối không làm phiền.
Lớp học tự về của đứa trẻ được chuyển thành học lý thuyết, đứa trẻ này thân hình bé nhỏ không chịu được những cú ngã, khi ta kiến nghị với giáo viên.
Giáo viên chỉ nhìn ta, nở nụ cười quỷ quyệt nói:
- Ngươi đến đây mà dạy hắn a!
Thân hình ta to lớn như vậy, bị ném đến độ sắp ngốc đến nơi rồi.
Khi đứa trẻ kia muốn kiểm tra thân thể cho ta, ta còn sống chết nói với đứa trẻ:" Ta thân thể cường tráng, cái tên này có ném ta 100 lần nữa ta cũng chẳng bị làm sao.
"
Đúng là sĩ diện hại chết người!
Sau hơn một tháng không làm gì, cuối cùng ta cũng không thể ngồi yên.
Trước đó một tháng, các học trưởng đều nói với ta tập trung lo cho đứa trẻ, họ sẽ không chuyển cho ta bất kì nhiệm vụ nào.
Nhưng hiện tại là ta hướng họ để xin công việc để làm, sau khi làm xong, ta vẫn cảm thấy trống rỗng liền mang tất cả báo cáo chưa xuất sắc trước đó việt lại một lần nữa.
Trời ơi, tại sao trên đời này lại có một người thích học như ta vậy chứ, ta thật hận mà.
Nhưng cũng chẳng có cách nào để thay đổi việc thích học của ta cả!!!
Tòa nhà của Việt gia quá lớn, cùng một cái hoa viên nhỏ phía trước nhưng người hầu thì lại chẳng có bao nhiêu.
Một mình ta ngồi giữa nhà vắng ngắt, cứ nhìn một chỗ mà ngẩn người.
Ngồi quá mười phút lại cảm giác có chút sợ, không có gì để ta có thể phân tán sự chú ý, ta liền cảm thấy hơi lạnh người.
Đúng là những người không có số hưởng phúc như ta sẽ không thể sống trong một căn biệt thự lớn như vậy, còn những người sống trong biệt thự lớn cũng không thể xem là có số hưởng phúc.
Rõ ràng là bản thân ta yếu đuối, tại sao lại thấy có chút đau lòng cho đứa nhóc kia?
Đứa trẻ kia thì hình như khá hạnh phúc, vì sau tất cả, ta vẫn là người hỗ trợ tốt cho đứa trẻ này – thật không biết dùng từ nào khác nhưng nếu hình dung thời điểm hiện tại người hỗ trợ có vẻ cũng phù hợp.
Ta sẽ ở nhà làm cơm đợi hắn về, sau khi ăn cơm sẽ cùng hắn tham gia